Minh Sương vừa nói ra lời này. Đường Nguyễn Nguyễn nhất thời cảm thấy như có một con chim nhỏ bay qua đỉnh đầu, để lại một sự im lặng lúng túng. Ngay sau đó là mấy lời nhiệt tình dò hỏi…
Thải Bình cười nói: “Thải Vi, Tần Trung có ý gì đây? Tại sao lại mua bánh hạnh nhân cho một mình ngươi?”
Sắc mặt Thải Vi ửng đỏ, nàng ấy lắp bắp nói: “Ta… Ta làm sao biết được!” Dừng một chút, nàng ấy lại bổ sung thêm một câu: “Cũng không phải là ta bắt hắn đi mua…”
Minh Sương cười lên nói: “Ta quen Tần Trung lâu như vậy, cho tới bây giờ hắn chưa từng mua đồ ăn cho ta! Hay là chúng ta không đủ thân!”
Thải Bình nói: “Ha ha ha, là các ngươi quá thân thiết, cho nên mới không mua cho ngươi! Đúng là một nương ngốc nghếch!”
Minh Sương lại không hiểu hỏi: “Vì sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn cười ha ha, nói: “Vậy thì ngươi tự đi hỏi đi!”
Thải Vi nghe các nàng cười đùa, sắc mặt càng đỏ như hoa đào, nàng ngại ngùng nói: “Đừng… Đừng đoán mò! Ngươi có ăn bánh hạnh nhân không?”
Minh Sương vội vàng thu lại lời nói: “Ăn ăn! Bánh hạnh nhân của Vương Ký này là ngon nhất! Một chiếc cũng khó mà mua được!”
Thải Vi mím môi cười, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng cởi dây đỏ bọc bánh, sau đó lại kiên nhẫn mở gói giấy dầu, một chồng bánh hạnh nhân nướng vàng ươm chỉnh tề xuất hiện ở trước mắt. Chiếc bánh này thoạt nhìn vừa mỏng vừa mềm, nhưng lại không dễ nát vụn, còn có chút ấm áp, cũng không biết là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-an-vat-cua-phu-nhan-nha-tuong-quan/872782/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.