Tần Tu Viễn khẽ mở hai mắt ra, suy nghĩ của hắn trôi trở về thời điểm hắn còn nhỏ...
Có một lần, hắn cùng Nhị ca lén chạy ra ngoài chơi, bị phụ thân bắt trở về, muốn dùng gia pháp để trừng phạt bọn họ.
Đại ca đang tuổi thiếu niên chắn trước người bọn họ, dõng dạt nói: "Phụ thân, đều do con không trông chừng bọn đệ đệ, người muốn phạt cứ phạt con đi!"
Trấn Quốc Công cả khuôn mặt đầy tức giận, nói: "A Thệ, hôm nay con ở thư phòng nghiêm túc đọc sách, bọn nó lại lười biếng ham chơi. Vi phụ muốn phạt bọn nó, chuyện này có liên quan gì tới con? Mau tránh ra!"
Đại ca trầm giọng nói: "Con thân là trưởng tử, không thể thúc ép hai đệ đệ học hành đàng hoàng, đó là con vô năng, cô phụ mong đợi của phụ thân, nên phạt con."
Trên mặt Trấn Quốc Công lộ ra mấy phần vui mừng: "A Thệ, con làm như vậy là đủ tốt rồi."
Đại ca lại nói: "Xin phụ thân phạt con xong rồi, đừng phạt bọn đệ đệ nữa, bọn nó còn nhỏ..."
Trấn Quốc Công lại tức giận: "Con! Sao con có thể khăng khăng che chở cho bọn nó!"
Đại ca nghiêm mặt nói: "Con là nam tử Tần gia, đến huynh đệ còn không bảo hộ được, tương lai sao có thể bảo vệ quốc gia?"
--Wattpad: Autumnnolove--
Khóe môi Tần Tu Viễn hiện lên một nụ cười chua xót.
Đại ca trong trí nhớ của hắn chính là như vậy, vĩnh viễn đứng ở phía trước một mình gánh chịu. Ở trong lòng đại ca, che chở cho những người thân thiết chính là chuyện quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-an-vat-cua-phu-nhan-nha-tuong-quan/872763/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.