Đường Nguyễn Nguyễn nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào.
Ngôn Chi Tâm lại nói: "Muội muội, khi nào muội thật sự mất đi người ấy...lúc đó muội sẽ cảm thấy có thể làm được một chuyện gì đó thật nhỏ cho hắn cũng tốt. Cho dù hắn có biết hay không biết, có cảm kích hay không cảm kích."
Loại bình thản sinh ra từ trong tuyệt vọng tột cùng, người đơn giản như Đường Nguyễn Nguyễn tất nhiên là chưa từng trải qua.
Nhưng mà nàng cũng nói đùa một câu: "Muội hiểu rồi, trên người tỷ tỷ lúc này cũng có dương xuân bạch tuyết!"
Ngôn Chi Tâm cười nói: "Cái gì cũng có thể nói được!"
Sau đó nàng ta cũng nhanh chóng nắm được điểm mấu chốt, sữa bò và matcha dần dần được quấy đều, Đường Nguyễn Nguyễn thấy gần xong thì đem phần sữa bò còn thừa bên ngoài đổ cả vào, lại tiếp tục cho bột nếp và đường cát lần lượt vào cái thìa rây cỡ lớn, rây vào trong hỗn hợp chất lỏng bên dưới cho đến khi tất cả đều hòa quyện lại với nhau.
Ngôn Chi Tâm nhìn kỹ từng bước làm, âm thầm ghi nhớ trong lòng. Nàng ta dựa theo hướng dẫn của Đường Nguyễn Nguyễn, dùng đồ đánh trứng muốn trộn đều nguyên liệu nấu ăn trong chén, nhưng lúc này lại khó hơn lần trước nhiều.
Chất lỏng chuyển thành một hỗn hợp dạng sệt, có phần còn dính ở thành chén, có phần thì vẫn còn lỏng, một cái chén lớn các thành phần trộn không đồng đều nhìn rất khó coi.
Ngôn Chi Tâm cố hết sức đánh, không quên hỏi: "Tỷ làm như vậy đúng không?"
Đường Nguyễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-an-vat-cua-phu-nhan-nha-tuong-quan/872757/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.