Sắc mặt Tần Tu Dật nháy mắt trắng bệch, môi mỏng mím chặt, trong đôi mắt phượng dài và hẹp toàn bộ đều là đau đớn thống khổ.
Tần Minh Hiên ngơ ngác nhìn bọn họ: "Mẫu thân, người đang nói cái gì vậy?"
Đứa nhỏ bảy tuổi này hiển nhiên không rõ người lớn đang tranh chấp chuyện gì.
Vương thị vẫn chưa trả lời, nàng cười buồn bã, dứt khoát thu roi trong tay lại...
Tần Tu Dật cũng thê lương buông tay, lại ngước mắt nhìn về phía Vương thị, nói: "Đại tẩu nếu như còn hận ta như vậy, liền dùng roi kia đánh ta đi."
Vương thị run rẩy nói: "Ngươi cho rằng ta không dám sao?"
Khuôn mặt Tần Tu Dật không còn chút máu, lộ ra một tia chua xót: "Còn không, giết ta...Sớm chút đi đoàn tụ cùng phụ huynh, cũng tốt!"
"Ngươi đang nói hồ đồ cái gì vậy!". Tần lão phu nhân đứng phía sau bọn họ, nổi giận đùng đùng.
Tần Tu Dật nghe tiếng liền ngẩng đầu, thốt lên được một tiếng: "Mẫu thân......"
Vương thị cũng xoay người lại, hơi khom người hành lễ: "Mẫu thân!"
Sắc mặt Tần lão phu nhân nghiêm nghị, hướng Vương thị nói: "Vân Vọng, mẫu thân biết trong lòng ngươi không buông xuống được, nhưng chuyện đã qua lâu như vậy...Người vì sao cứ nắm mãi không buông bỏ? Chuyện xảy ra lúc đó, cùng không thể hoàn toàn trách A Dật được."
Vành mắt Vương thị đỏ ửng, môi mấp máy nhưng không nói được thành lời.
Tần lão phu nhân lại thành khẩn khuyên nhủ: "Quên đi, quên đi thì mỗi ngày trôi qua mới có thể tốt hơn..."
Vương thị quật cường ngẩng đầu, con ngươi đã rưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-an-vat-cua-phu-nhan-nha-tuong-quan/872744/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.