Chương trước
Chương sau
Sắc mặt Tần Tu Dật nháy mắt trắng bệch, môi mỏng mím chặt, trong đôi mắt phượng dài và hẹp toàn bộ đều là đau đớn thống khổ.
Tần Minh Hiên ngơ ngác nhìn bọn họ: "Mẫu thân, người đang nói cái gì vậy?"
Đứa nhỏ bảy tuổi này hiển nhiên không rõ người lớn đang tranh chấp chuyện gì.
Vương thị vẫn chưa trả lời, nàng cười buồn bã, dứt khoát thu roi trong tay lại...
Tần Tu Dật cũng thê lương buông tay, lại ngước mắt nhìn về phía Vương thị, nói: "Đại tẩu nếu như còn hận ta như vậy, liền dùng roi kia đánh ta đi."
Vương thị run rẩy nói: "Ngươi cho rằng ta không dám sao?"
Khuôn mặt Tần Tu Dật không còn chút máu, lộ ra một tia chua xót: "Còn không, giết ta...Sớm chút đi đoàn tụ cùng phụ huynh, cũng tốt!"
"Ngươi đang nói hồ đồ cái gì vậy!". Tần lão phu nhân đứng phía sau bọn họ, nổi giận đùng đùng.
Tần Tu Dật nghe tiếng liền ngẩng đầu, thốt lên được một tiếng: "Mẫu thân......"
Vương thị cũng xoay người lại, hơi khom người hành lễ: "Mẫu thân!"
Sắc mặt Tần lão phu nhân nghiêm nghị, hướng Vương thị nói: "Vân Vọng, mẫu thân biết trong lòng ngươi không buông xuống được, nhưng chuyện đã qua lâu như vậy...Người vì sao cứ nắm mãi không buông bỏ? Chuyện xảy ra lúc đó, cùng không thể hoàn toàn trách A Dật được."
Vành mắt Vương thị đỏ ửng, môi mấp máy nhưng không nói được thành lời.
Tần lão phu nhân lại thành khẩn khuyên nhủ: "Quên đi, quên đi thì mỗi ngày trôi qua mới có thể tốt hơn..."
Vương thị quật cường ngẩng đầu, con ngươi đã rưng rưng nước mắt: "Quên đi? A Thệ là trưởng tử của người, chẳng lẽ người cũng muốn quên chàng sao? Chàng nằm bên dưới lòng đất kia, có bao nhiêu lạnh lẽo cùng cô đơn người có biết không?"
Sống mũi Tần lão phu nhân cũng trở nên đau xót, khó khăn lắm mới nhịn xuống, không nói gì.
Nội tâm Vương thị lại triệt để đau đớn, nàng nói: "Các người đều muốn quên đi chàng, ta không muốn! Các người ai cũng đừng ép ta!"
Dứt lời, hai hàng lệ liền lăn dài trên má nàng, cả người khẽ run, Tần Minh Hiên kinh hãi tới mức thở cũng không dám thở mạnh, nó hoảng sợ rụt rè đứng ở một bên.
Tần lão phu nhân chua xót nói: "Ta tất nhiên là không muốn quên, dù sao nó cũng là miếng thịt trên người ta rớt xuống a!"
Thanh âm của bà khàn đi: "Nhưng ta không đành lòng...ngươi...A Dật...các ngươi cả đời sống trong bóng ma của chuyện này! Ngươi nhìn bộ dáng của ngươi bây giờ đi, điên điên khùng khùng, Thanh Hiên cùng Minh Hiên phải làm sao bây giờ? Bọn nó đã mất đi phụ thân, chẳng lẽ còn muốn bọn nó phải sống với một người mẹ hỉ nộ vô thường?"
Lời nói của Tần lão phu nhân giống như một tiếng chuông cảnh tỉnh, hung hăng thức tỉnh Vương thị. Nàng cúi đầu, nhìn Minh Hiên nhỏ nhắn gầy guộc đứng một bên. Nó thấp thỏm đi tới, nhẹ nhàng nắm chặt tay áo Vương thị, thật cẩn thận nói: "Mẫu thân đừng khổ sở, đều do con chọc người tức giận...Con...con không đòi học võ nữa, người đừng khóc nữa được không..."
Vương thị ngẩn ngơ nhìn nó, nó mới có bảy tuổi thôi, nhưng trong ánh mắt đã có bóng dáng của Tần Tu Thệ.
Chuyện cũ như gió, nàng quệt nhẹ khuôn mặt đầy nước mắt...
--Người dịch: Autumnnolove--
Thời điểm vừa mới thành thân, Tần Tu Thệ ngày nào cũng trêu chọc nàng. Cho tới lúc nàng thật sự tức giận, lại mang vẻ mặt đầy áy náy tới dỗ dành nàng.
"Phu nhân, ta sai rồi!". Tần Tu Thệ một phen ôm lấy nàng, dịu dàng nói.
"Chàng sai chỗ nào?". Vương thị đẩy hắn ra, rơm rớm nước mắt, xoay mặt nhìn hắn.
"Ta chỗ nào cũng sai!". Tần Tu Thệ ở ngoài có thể địch lại một ngàn tướng giặc, nhưng ở nhà lại là thê nô.
Vương thị không nói gì, nhưng trong lòng lặng lẽ mềm đi không ít.
Tần Tu Thệ tiếp tục nói: "Phu nhân, đều do ta, là ta chọc nàng tức giận, nàng đừng khóc được không?"
Nếu lại không để ý tới hắn, chỉ sợ hắn sẽ khóc theo nàng. Vương thị nín khóc mỉm cười: "Vậy chàng để cho ta đánh chàng đi! Hì hì hì..."
Vương thị nghịch ngợm duỗi tay muốn đánh Tần Tu Thệ...
"Phu nhân tha mạng a!"
"Ha ha ha ha......"
Hai cha con bọn họ, đều sợ nhìn thấy nàng khóc. Còn có giống nhau ở chỗ, hai người đều không biết dỗ dành nàng thế nào, chỉ biết chạy tới xin lỗi, muốn nàng luôn vui vẻ.
--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--
Nghĩ đến đây, cảm xúc mà Vương thị vất vả kìm nén bấy lâu tràn về giống như hồng thủy vỡ đê, nàng bất giác ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy thân hình nho nhỏ của Tần Minh Hiên, lớn tiếng khóc lên.
Tần Minh Hiên cũng không biết vì sao mẫu thân lại khổ sở như thế, nó chỉ dám đứng thẳng tắp ở đó.
Trước khi phụ thân xảy ra chuyện, nó còn rất nhỏ, mẫu thân trong trí nhớ của nó là một nữ tử thích cười thích huyên náo, người một nhà tuy rằng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng hòa thuận vui vẻ.
Từ sau khi phụ thân xảy ra chuyện, mẫu thân liền thường xuyên xụ mặt, hơi không hài lòng một chút liền trách cứ hai huynh đệ nó, ca ca nhiều lần giận dỗi, dứt khoát lấy cớ là làm thư đồng nên ở lại trong cung, rất ít khi hồi phủ.
Mà Tần Minh Hiên còn chưa đi học, liền tự nhiên trở thành đối tượng phát tiết của nàng. Ba năm này, đây là lần đầu tiên mẫu thân ôm nó. Nó có chút cảm động, lại có chút không biết làm sao, thân mình cứng đờ không dám nhúc nhích.
Tần lão phu nhân thở dài một cái thật sâu, nói với Tần Tu Dật: "Ngươi trở về trước đi, có ta ở đây được rồi."
Vẻ mặt Tần Tu Dật đầy chua xót, yên lặng gật gật đầu. Hắn cúi đầu xoay người, bước chân vô hồn đi về phía trước...
Đã từng có một Tần Tu Diễn, một mũi tên bắn trúng đôi mắt chủ soái quân địch trên chiến trường ngoài trăm mét, được ca tụng là đệ nhất thần tiễn của Đại Minh.
Mà hiện giờ, tay áo bên phải của hắn trống trơn bị gió lạnh thổi bay, cánh tay đã từng bắn đi mũi tên đó, vĩnh viễn nằm lại trên chiến trường nóng như lửa cháy Vô Nhân Cốc kia.
Thân ảnh hắn lọt vào trong mắt của Tần lão phu nhân, chính là suy sụp cùng bi thương vô tận.
--Wattpad: autumnnolove--
Thật vất vả mới trấn an được Vương thị, Tần lão phu nhân cũng lau lau nước mắt, có chút mệt mỏi trở về Mục Di Trai.
Ngô ma ma liền bước ra đón bà.
"Lão phu nhân, đây là làm sao vậy?". Ngô ma ma ân cần quan tâm hỏi.
Lão phu nhân mặt ủ mày chau nói: "Vân Vọng như thế này cũng đã ba năm rồi, sao không có một chút dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp nào vậy? Cái tính tình này, làm cho hai đứa nhỏ cũng không muốn gần gũi nó nữa, ai..."
Ngô ma ma cũng có chút thổn thức. Bà nhớ rõ thời điểm Đại phu nhân vừa mới gả đến phủ, vẫn là một tiểu cô nương ngây thơ hồn nhiên, hoạt bát lại rộng rãi, dỗ dành đến nỗi lão phu nhân mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ, phu thê hai người tốt đẹp mỹ mãn, thành hôn không bao lâu liền sinh ra tiểu công tử, làm cho người ta không nhịn được phải ghen tị.
Có lẽ là quá thuận buồm xuôi gió, cho nên Đại phu nhân mới không chịu nỗi đả kích khi Đại công tử qua đời...
Ngô ma ma thấy lão phu nhân than ngắn thở dài, liền trấn an bà: "Lão phu nhân chớ có lo lắng, Đại phu nhân cho dù có như thế nào thì nội tâm người cũng luôn tốt, người tuy hay so đo với Nhị công tử, nhưng cũng chưa bao giờ thật sự động tay, cũng không có nói qua chuyện này với ai bên ngoài."
Dừng một chút, bà lại nói: "Chúng ta luôn phải nhìn về phía trước, Đại công tử đã không còn, Nhị công tử tuy rằng không thượng triều, nhưng tốt xấu gì cũng còn ở bên cạnh người! Tam công tử, đã là Trấn Quốc đại tướng quân, năm nay còn cưới thê tử, ngày sau nhất định sẽ viên mãn!"
Nhắc tới cái này, Tần lão phu nhân liền hỏi: "A Viễn bên kia, gần đây thế nào?"
"Hôm nay về thăm nhà mẹ đẻ của Tam phu nhân, tướng quân bồi phu nhân đi phủ Học Sĩ". Trên mặt Ngô ma ma đầy ý cười.
Lông mày Tần lão phu nhân hơi hơi giãn ra, nói: "Không tệ, cuối cùng cũng thông suốt."
Bà có chút vui mừng, xem ra lần trước dạy bảo tên đầu đất này còn có chút hiệu quả.
"Lão phu nhân không biết đó thôi...Thời điểm hai người hồi phủ, nghe nói tướng quân còn ôm phu nhân một đường trở về nội tẩm Phi Diêm Các, còn ở trong đó hồi lâu mới chịu ra!"
Lão phu nhân như lọt vào trong sương mù, kích động nói: "Thật sao?"
Bà không khỏi hưng phấn, giống như là tức phụ đáng yêu kia của Lão tam ngày mai liền sinh cho bà một đứa cháu trai vậy.
Ngô ma ma lại vội vàng bổ sung một câu: "Nhưng mà sau đó lại nghe nói, chân của Tam phu nhân bị thương, cho nên tướng quân mới..."
Bà lắc đầu, trong lòng đã có tính toán: "Không sao!"
Bà biết, Tần Tu Viễn trời sinh tính tình lãnh đạm, nếu là người khác bị thương ở chân, đừng nói ôm, chỉ sợ là nhìn một cái hắn cũng không thèm nhìn.
Tần lão phu nhân nhẹ nhàng xoắn xuýt khăn lụa trong tay, tròng mắt xoay chuyển thật nhanh: "Dựa vào tính tình của A Viễn, có thể chủ động một lần đã giống như cây vạn tuế ngàn năm trổ hoa* rồi, rèn sắt phải nhân lúc còn nóng**, Nguyễn Nguyễn cũng phải đáp ứng mới được...Đi, chúng ta đi thăm nó!"
(*) -万年铁树开了花: chỉ những việc hiếm thấy, rất khó xảy ra.
(**) -打铁要趁热: tranh thủ cho kịp thời cơ.
Chẳng mấy chốc, Tần lão phu nhân đã đi tới Phi Diêm Các.
"Mẫu thân, con thật sự không có việc gì, làm phiền người đi một chuyến...". Đường Nguyễn Nguyễn thấy Tần lão phu nhân đặc biệt tới Phi Diêm Các hỏi thăm nàng, không khỏi có chút cảm động.
Tần lão phu nhân nói: "Cái đứa nhỏ này, đều là người một nhà, ta đến thăm ngươi là chuyện đương nhiên."
Bà bất động thanh sắc đánh giá nội tẩm, ra sức tìm kiếm dấu vết mà Tần Tu Viễn để lại, nhưng tất cả những dấu hiệu trong phòng đều đang nói cho bà biết, nhi tử của bà không có sống trong căn phòng này...
Trong lòng Tần lão phu nhân có chút mất mát, nhưng cũng không biểu hiện lên trên mặt, bà tủm tỉm cười: "Hôm nay về nhà mẹ đẻ, phụ mẫu của ngươi vẫn khỏe chứ?"
Đường Nguyễn Nguyễn thở dài một hơi nói: "Mẫu thân của con bệnh nặng, gầy đến nỗi làm người ta đau lòng, cái gì cũng ăn không vô..."
Nàng nghĩ về sau còn phải thường thường về nhà mẹ đẻ vấn an mẫu thân, liền nhân cơ hội này đem tình huống nói thẳng ra, về sau muốn xin ra phủ cũng dễ dàng hơn một chút.
Tần lão phu nhân có chút ngoài ý muốn, nói: "Mẫu thân người mắc chứng bệnh gì?"
Đường Nguyễn Nguyễn nói: "Trước mắt còn chưa chứng thực xong, bất quá ngày mai liền có tin tức."
Hàn huyên một lúc, hai người đều có chút mệt mỏi, Tần lão phu nhân liền dặn dò Đường Nguyễn Nguyễn nghỉ ngơi cho thật tốt, bà cũng rời khỏi nội tẩm.
Đi ngang qua sân giữa Phi Diêm Các, thấy cửa thư phòng khép hờ, Minh Sương đang quét tước bên trong. Bà nhìn thoáng qua thư phòng, ánh mắt bà tập trung vào cái gì đó, sắc mặt chợt lạnh băng, ngay sau đó liền tức giận rời đi.
Ngô ma ma nhìn theo ánh mắt của lão phu nhân, phát hiện lão phu nhân đang nhìn...đúng là cái giường đơn nhỏ hẹp chỉ vừa một người nằm.
Bà bất đắc dĩ cười cười, chạy nhanh đuổi theo từng bước chân như nện xuống đất của lão phu nhân.
--Người dịch: Autumnnolove--
Tần Tu Viễn ở quân doanh tới tận khuya mới trở về phủ.
Hắn bước vào Phi Diêm Các, theo thói quen nhìn thoáng qua phòng bếp nhỏ, đèn phòng bếp nhỏ hôm nay rốt cuộc đã tắt.
Gác đêm đêm nay chính là Minh Sương, nàng nhìn thấy tướng quân đã trở lại, liền tiến tới hành lễ: "Tướng quân!"
Tần Tu Viễn gật gật đầu, hắn chần chờ một lúc, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi: "Phu nhân thế nào rồi?"
Minh Sương nói: "Phu nhân đắp thuốc xong, vừa mới đi ngủ". Nàng lại thử ướm hỏi: "Nếu không ngài vào xem thử?"
Ăn nhiều món ngon của phu nhân như vậy, Minh Sương luôn muốn vì phu nhân tranh thủ chút gì đó.
Tần Tu Viễn dừng lại một chút, lại trầm giọng nói: "Được rồi, để cho nàng ấy nghỉ ngơi đi."
Minh Sương lại nói: "Dạ, cũng tốt. Chân của phu nhân cũng còn đau đến lợi hại". Nàng lại lén quan sát phản ứng của Tần Tu Viễn.
Tần Tu Viễn nhíu mày hỏi: "Chỉ là vết bầm thôi mà, sao lại có thể đau đến như vậy?"
Minh Sương nghiêm túc nói: "Nô tỳ cũng không biết, có lẽ tổn thương tới bên trong rồi đi...Phu nhân kiên cường, ở trước mắt ngài không rên một tiếng, ngài vừa đi, phu nhân liền đau đến rơi nước mắt."
Nàng càng bịa càng thuận miệng, tất nhiên là phải lừa được tướng quân ngài mai tới thăm phu nhân mới được!
Sắc mặt Tần Tu Viễn không gợn sóng, trong lòng lại có chút lo lắng không thể lí giải được.
--Người dịch: Autumnnolove--
Sáng sớm hôm sau, Mạnh thái y liền tới tái khám.
Mạnh thái y đi xuyên qua sân giữa Phi Diêm Các, tình cờ gặp Tần Tu Viễn, hai người hành lễ với nhau.
Mạnh thái y liền nói: "Tướng quân, hạ quan tới xem bệnh cho phu nhân."
Tần Tu Viễn do dự một chút, nói: "Ta cũng muốn cùng đi nhìn xem."
Mạnh thái y gật đầu: "Vậy được."
Hai người cùng bước vào nội tẩm, Đường Nguyễn Nguyễn đã ngồi ngay ngắn ở mép giường, thấy Mạnh thái y tới, vội đứng dậy định hành lễ.
Manh thái y vội vàng nói: "Phu nhân mời ngồi, phiền phu nhân cho ta nhìn xem miệng vết thương."
Tần Tu Viễn đứng ở một bên, trầm mặc không nói.
Đường Nguyễn Nguyễn gật gật đầu, yên lặng vén ống quần lên đến đầu gối, miệng vết thương đã khép lại, chỉ chừa lại vết thâm còn chưa tan hết.
Mạnh thái y nói: "Đã không có gì đáng ngại, lại đắp thuốc thêm ba ngày nữa là có thể lành, phu nhân không có việc gì có thể tự mình xoa chân một chút."
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu cười nói: "Được, đa tạ Mạnh thái y."
Lúc này, Tần Tu Viễn đột nhiên mở miệng hỏi: "Vết thương này...sẽ rất đau sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.