6.11.2021
Editor: Autumnnolove
---
Mí mắt Tần Tu Viễn hơi giật giật, hắn liếc mắt ra bên ngoài...
Lúc này nếu là gọi nàng đi lấy đũa cho hắn...cảm giác có chút ngượng ngùng...
Hắn không rõ là vì cái gì, nhưng tóm lại là không thể đi!
Hắn xuất thân ở phủ tướng quân, cho dù là lúc hành quân bên ngoài, màn trời chiếu đất, cũng tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi dùng cơm.
Tần Tu Viễn lại nhìn thoáng qua bánh tương hương, thật sự là luyến tiếc từ bỏ. Vì thế hắn hạ quyết tâm, tay không cầm bánh lên gặm. Bánh tương hương này hỏa hậu* vừa vặn, ngoại tiêu lý nộn**, hắn nhẹ cắn một miếng, thanh âm giòn rụm vang lên, thật ngon miệng!
(*): độ lửa, sức lửa, độ cháy.
(**) - 外焦里嫩: bên ngoài vàng giòn, bên trong mềm mại.
Tần Tu Viễn kinh ngạc nhìn cái bánh, bánh này làm như thế nào? Sao có thể ăn ngon như vậy?
Hắn nhanh chóng ăn tới phần giữa của chiếc bánh, phần giữa này so sánh với chung quanh thì dai hơn một chút, được bao bọc bởi nước sốt đậm đặc hơi cay, môi răng lưỡi đều cảm thấy vui sướng.
Buổi tối mùa xuân vẫn còn se lạnh, vừa ăn một cái bánh nóng hầm hập vào bụng, nháy mắt lấp đầy cơn đói. Nhai mấy cái liền xuống bụng, hắn cũng không còn nhớ thói quen nhai kỹ nuốt chậm được dưỡng thành từ nhỏ, cắn từng ngụm từng ngụm, hoàn toàn không rảnh lo lắng tới hình tượng.
Hắn ăn đến khóe miệng dính dầu, một mâm nhanh chóng chỉ còn lại miếng cuối cùng, tuy rằng có chút ăn chưa đã thèm, nhưng mà một lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-an-vat-cua-phu-nhan-nha-tuong-quan/248759/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.