Chương trước
Chương sau
2.11.2021
Editor: Autumnnolove
- --
Bên trong phòng bếp nhỏ, Đường Nguyễn Nguyễn đang vội vàng nấu mì. Người cổ đại đi ngủ thật sớm, mà nàng có thói quen ngủ muộn. Xuyên đến nơi này, buổi tối cũng không có chuyện gì để làm, liền tính toán đi làm chút gì đó để ăn.
Nàng ăn xong cơm chiều liền đi phòng bếp lớn lấy một cân thịt mỡ cùng hai cân mì. Tuy rằng nàng không giỏi làm mấy món chính, nhưng mấy món như đồ ăn vặt hay thức ăn nhẹ nàng đều có thể làm ra.
Vốn cho rằng thời đại này không có mì, nhưng sau khi nhớ lại nguồn gốc của mì bắt nguồn từ thời Tần Thủy Hoàng, nàng đi tìm một chút, liền thật sự tìm ra được, vô cùng cao hứng mang về phòng bếp nhỏ, tính toán làm mì trộn tóp mỡ.
Tần Tu Viễn yên lặng đứng ở cửa, không phát ra chút tiếng động, đã bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn. Tóc Đường Nguyễn Nguyễn được cột lại phía sau bằng dây lụa, một lọn tóc phất phơ trước vầng trán mịn màng, lúc này nàng đang cầm đôi đũa dài trong tay, chuyên chú đảo mì trong nồi, cạnh nồi là một chén dầu nóng. Hóa ra mùi thơm kia là từ chỗ này truyền ra.
Thải Bình cùng Thải Vi ngồi ở một bên, bô dáng mong chờ nhìn chằm chằm nồi mì. Tần Tu Viễn giật giật khóe miệng, chẳng lẽ nàng còn làm cho bọn nha hoàn ăn?
Thời điểm Đường Nguyễn Nguyễn làm đồ ăn luôn rất tập trung. Thịt mỡ được rửa sạch từ trước, Đường Nguyễn Nguyễn dùng dao thái thành từng miếng nhỏ. Sau đó nàng bắt một nồi nước lên bếp đun sôi, chờ đến khi hơi nước bốc lên lại cho thịt mỡ vào, phi tóp mỡ là công việc đòi hỏi tính kiên nhẫn cao, chậm rãi cho tới khi tóp mỡ tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.
Không bao lâu, thịt mỡ đã được phi thành tóp mỡ, phần thịt mỡ này độ đàn hồi khá tốt, nước thắng mỡ trong suốt như pha lê, còn có mùi thịt thoang thoảng. Sau khi để nguội liền chuyển thành dạng rắn màu trắng, dụng một chiếc đũa chọc nhẹ còn có thể tạo ra một cái lỗ nhỏ, vừa trơn vừa đậm đặc.
Thời gian không sai biệt lắm, Đường Nguyễn Nguyễn vớt mì ra, bỏ vào bốn cái chén lớn, lại lấy thêm một cái chén khác để trộn gia vị. Nàng thêm vào đó hai muỗng hành lá xắt nhỏ, bốn muỗng tóp mỡ, một muỗng nước tương, một muỗng muối cùng một ít ớt bột, quấy đều rồi đặt ở một bên dự phòng.
Sợi mì trắng nõn đang nằm an phận trong chén, rưới một thìa dầu nóng trộn ớt bột lên trên liền phát ra âm thanh "xèo xèo", nước tương nhanh chóng thấm vào trong từng sợi mì, nháy mắt cả tô mì đều có hương sắc đầy đủ.
"Được rồi! Tự mình trộn mì đi!". Đường Nguyễn Nguyễn cười mỉm.
Nàng bưng chén của chính mình lên, lấy đôi đũa ra sức trộn, Thải Vi cùng Thải Bình cũng bắt chước bộ dáng của nàng, đem mì cùng nước sốt trong chén trộn đến khi đồng đều. Động tác của Thải Bình rất cẩn thận, nàng sợ mạnh tay sẽ làm đứt sợi mì. Thấy chén mì đã được trộn đều, liền kẹp một sợi mì đưa vào trong miệng: "Chà...thơm quá!"
Ngay sau đó, nàng lại gắp thêm một đũa mì, nhanh như chớp nuốt vào miệng, nước sốt thậm chí bắn ra ngoài hai giọt, gắp hai đũa mì liền hơn phân nửa mì trong chén. Mì hút no nước sốt, trơn trượt mà ngon miệng, Thải Vi cũng học theo bộ dáng của Thải Bình, nuốt đến vang lên.
"Khụ khụ...". Tần Tu Viễn đứng ở cửa đã lâu, nhưng mì trộn tóp mỡ quá hấp dẫn cho nên không có ai phát hiện ra hắn.
Đường Nguyễn Nguyễn ngẩng đầu, nàng vừa mới bị cay tới, lúc này đang thở hổn hển, bộ dáng bất nhã này rơi vào mắt của Tần Tu Viễn khiến nàng có chút xấu hổ. Nàng nhanh chóng rút khăn tay, lau miệng, hành lễ nói: "Tướng quân!"
Đêm đại hôn đó gặp mặt quá vội vàng, nàng cũng không có ấn tượng sâu sắc gì với hắn, thẳng đến lúc này, nàng mới thấy rõ bộ dáng của hắn...
Tần Tu Viễn trời sinh một đôi mắt phượng phong lưu đa tình, lúc hắn không cười cũng mang theo ba phần ý nhị, trên đôi mắt phượng là chân mày dài xiên vào tóc mai, làm cho khuôn mặt của hắn thêm vài phần oai hùng. Vẻ ngoài như vậy, nhìn nhiều chỉ sợ là làm cho người ta phải đỏ mặt. Nhưng giờ phút này biểu tình của hắn lạnh lùng, môi mỏng hơi cong, đang nhìn bọn họ vui vẻ. Thải Bình Thải Vi thấy thế, cũng buông chén trong tay xuống, vội vàng hành lễ.
Tần Tu Viễn cười như không cười nói: "Bản tướng quân còn tưởng là ai, đường đường là trưởng nữ của Nội các thủ phụ, hóa ra cũng là phường ham ăn háo uống."
Đường Nguyễn Nguyễn hơi rũ mắt, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Chỉ là đói bụng làm chút thức ăn thôi mà."
Tần Tu Viễn thấy trên bàn còn dư lại một chén trên bệ bếp, nhìn chằm chằm rồi chớp mắt một cái, cổ họng khẽ chuyển động, cuối cùng hừ nhẹ một tiếng, xoay người rời đi.
"Tướng quân! Cơm chiều đã được đưa tới chính sảnh, hẳn là đủ cho hai vị Tần đại nhân dùng". Bên ngoài phòng bếp nhỏ vang lên thanh âm của Minh Sương.
Tần Tu Viễn gật đầu, Minh Sương hành lễ xong liền lướt qua hắn, đi thẳng về phía phòng bếp nhỏ.
Tần Tu Viễn quay đầu nhìn, đột nhiên hiểu ra: Thì ra cái chén mì trong phòng bếp nhỏ là để lại cho Minh Sương? Nhưng bản tướng quân còn chưa có ăn cơm!!!
...
Trong Phi Diêm Các, Tần Dũng ăn uống no đủ, an ổn đi ngủ. Nhưng Văn Kiên bị hắn đánh, giờ phút này lại đang oán hận không thể nào ngủ được.
"Văn huynh, huynh sao vậy?". Tân binh Lý Đán thấy hắn trễ như vậy còn chưa ngủ, liền đè thấp giọng hỏi.
Phụ thân Lý Đán là một huyện thừa nho nhỏ, dụng tâm không ít mới nhét được hắn vào Cụ Phong Danh này, cũng hi vọng hắn có thể kết giao với quý nhân quan lớn nhiều một chút, cố gắng tìm lối thoát cho chính mình.
Văn Kiêu ngày thường chướng mắt Lý Đán, nhưng hôm nay hắn bị thương, không nghĩ tới Lý Đán còn giúp đỡ bưng trà rót nước, lúc này cũng thu liễm ngữ khí kêu ngạo ngày thường: "Không sao! Chính là đau đến nỗi không ngủ được."
Xương sườn của hắn suýt nữa bị đánh gãy, trên mặt còn đầy vết bầm tím cùng sưng đỏ, đã không còn nhìn ra được khuôn mặt trắng nõn nguyên dạng.
Lý Đán a dua nói: "Tần hiệu úy này cũng quá không đúng mực, ngày đầu tiên huấn luyện đã dằn vặt chúng ta như vậy."
Hắn nhìn sắc mặt Văn Kiên, tiếp tục nói: "Văn huynh chỉ là nói ra suy nghĩ của tất cả mọi người, liền bị hắn nhục mạ, huynh động thủ cùng hợp tình hợp lí! Ta thật hối hận lúc ấy không kịp ra tay tương trợ, ai..."
Văn Kiên liếc hắn một cái, nói: "Không cần vuốt mông ngựa nữa, ngươi muốn gì cứ việc nói thẳng."
Lý Đán cười, xoa xoa tay: "Văn huynh...Từ ngày tới quân doanh, huynh đệ chúng ta đã lâu cũng chưa chạm vào nữ nhân". Hắn ý vị thâm trường nhìn chằm chằm Văn Kiên, nói: "Văn Huynh thấy sao?"
Văn Kiên giả vờ không hiểu: "Quân doanh trọng địa, nữ nhân ở đâu ra? Chẳng lẽ người thèm phụ nữ tới phát điên rồi?"
Lý Đàn cúi người lại gần, nhỏ giọng nói: "Ta biết, chỗ ngoặt phòng tạp dịch của quân doanh, có ôn nhu hương chờ Văn huynh."
Văn Kiên sắc mặt khẽ biến: "Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì!"
Lý Đán nói: "Văn huynh, huynh yên tâm, ta tất nhiên là sẽ không nói ra bên ngoài". Hắn lại tỏ vẻ buồn bã: "Chỉ cần ngày sau Văn huynh có thể cân nhắc ta một chút, ta chẳng những giúp huynh giữ bí mật này, còn có thể giúp huynh yểm hộ..."
Văn Kiên liếc hắn một cái, âm thầm phỉ nhổ, ngoài miệng lại nói: "Ngươi và là ta huynh đệ, chiếu cố lẫn nhau là chuyện nên làm."
Lý Đán nhếch miệng cười, nói: "Đa tạ Văn huynh!"
Dứt lời, hai người lại châm chọc pha trò vài câu, Văn Kiên liền nói mệt, muốn đi ngủ. Lý Đán muốn ra ngoài đi tiểu. Hắn ra khỏi doanh trướng dành cho tân binh, đi về bên trái một đoạn, chỗ đó khá tiện lợi.
Sau khi trút xong bầu tâm sự, hắn liền đi trở về...phía trước chính là góc khuất của trạm gác quân doanh. Nơi đó vị trí hẻo lánh, cỏ dại mọc cao nửa thân người, lại không có người đứng gác. Mấy phòng tạp dịch lụi bại, trừ bỏ binh khí cũ không ai quản lí, còn có...Hắn dừng lại đưa mắt nhìn xa xa, do dự không thôi, cuối cùng đầu óc nóng lên, cất bước hướng về bên đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.