Trong nỗi tuyệt vọng ngập trời, ta nghe thuộc hạ cũ của Lục gia nghẹn ngào tâu báo. Chủ tướng tiên phong Cố Cẩn sa vào kế địch, bị vây ở Cô sơn. Tướng soái Lục Mạch An vì để cứu thứ đệ của Hoàng hậu, dẫn trăm kỵ binh liều mạng đột phá vòng vây, nhưng bị man địch đông gấp mấy chục lần vây khốn. Cuối cùng trường thương nhuốm máu, tay trái đứt lìa, c.h.ế.t dưới đao của man địch.
Các tướng sĩ nghe tin dữ của Tướng quân, liều c.h.ế.t chống địch, cuối cùng c.h.é.m mở một con đường máu.
Trận này thắng rồi, nhưng Lục Mạch An không còn nữa, thứ đệ Cố Cẩn của Hoàng hậu cũng không còn.
Ta c.h.ế.t điếng vịn vào án thư bên cạnh, cố gắng giữ vẻ ổn trọng của một Quý phi. Tim như bị xé nát hàng ngàn lần, mỗi vết thương đều là một cơn đau thấu tâm can.
Hồi lâu sau, ta mới nghe thấy giọng mình khàn đặc cất lên:
"Ai phụ trách điều phối lương thảo ở Tây Bắc?"
"Huynh trưởng của Hoàng hậu, Hộ bộ Thượng thư Cố Trì..."
Người trong điện từng chữ từng chữ, hận không thể ăn tươi nuốt sống, uống m.á.u kẻ đó.
Ngày hôm đó, ta lấy chiếc khóa bình an bằng bạch ngọc dính máu, rửa đi rửa lại, lau đi lau lại, nắm chặt nó, ngồi từ tối đến sáng.
Cho đến khi ánh dương chiếu vào điện tối, ta mới nghe thấy giọng mình bình tĩnh đến đáng sợ:
"Thẩm Vân Niệm, hãy sống đi, tiếp tục sống tiếp đi!"
19
Ngay khi bách tính thiên hạ đang tranh nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiec-thay-minh-chau-phu-bui-tran/3736667/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.