Khoảng ba tiếng mười lăm phút sau khi xảy ra vụ án, tại quán Starbucks đối diện với bệnh viện Nhân Dân số 6 Giang Kinh.
Hai người bước vào rồi mới nhận ra chọn nơi đây nói chuyện không “tiện” tí nào. Không phải do Ba Du Sinh đánh giá nhầm, vì phần lớn các quán Starbucks ở Giang Kinh hoặc bất cứ đâu đều tương đối ấm cúng dễ chịu, nhưng cái nơi đối diện bệnh viện này thì khác hẳn các Starbucks khác. Nói khác hẳn không phải là bảo nó ế ẩm mà trái lại, rất đắt hàng. Đây chính là vấn đề. Khách ra vào không ngớt khiến nhà hàng biến thành chen chúc, khách ngồi sốt ruột, ngao ngán và bức xúc khiến bầu không khí luôn căng thẳng. Thỉnh thoảng lại có người càu nhàu, thở than hoặc gào lên khi gọi di động, ảnh hưởng đến những ai đang lặng lẽ trò chuyện, họ đành bực mình đứng lên kết thúc rồi vội vã bước ra.
“Anh hỏi đi, tôi sẽ trả lời tất nhưng không bảo đảm chính xác đâu.” Quách Tử Phóng nói.
“Tại sao?”
Quách Tử Phóng liếc nhìn Ba Du Sinh, “Anh còn giả vờ à? Tôi đi phỏng vấn bao năm trời, anh cũng bao năm trời ghi bút lục, chúng ta đều biết rõ trí nhớ là không đáng tin cậy. Nhất là những vụ việc bất ngờ như thế này ai cũng hoảng hồn, bị sốc và lúng túng, cho nên trí nhớ sẽ sai lệch không ít.”
Ba Du Sinh, “Thế thì tôi không hỏi nữa vậy.”
“Dỗi như trẻ con thế à?”
“Không! Tôi muốn anh tự nói ra những điều tai nghe mắt thấy thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiec-bao-thu/2794228/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.