Trần Tân ngồi trầm ngâm trên sofa một lúc thì mới lấy điện thoại gọi cho hai vệ sĩ đang canh giữ ở khách sạn. Anh ra lệnh bọn họ giám sát cửa phòng Phó Diễn, đừng tùy tiện cho ai lại gần. 
Sau khi vệ sĩ đáp vâng, Trần Tân lại bảo: “Nhưng nếu là người quen của cậu chủ thì đừng ngăn cản.” 
Khi nói chuyện với người của mình trong bang, Trần Tân trước giờ luôn chỉ gọi Phó Diễn là cậu chủ. Mà bản thân Phó Diễn hiển nhiên rất ghét cách gọi này. Hắn thà rằng Trần Tân gọi thẳng tên hắn chứ cũng không muốn làm cậu chủ. 
Trần Tân đặt điện thoại xuống, gọi người hầu vào dọn dẹp máy tính. 
Anh bôi thuốc cho mình xong thì nằm lên giường, cố ép bản thân chìm vào giấc ngủ. 
Sáng hôm sau, Trần Tân thay quần áo, lái xe tới dưới khách sạn chờ Phó Diễn. 
Tin nhắn cuối cùng vệ sĩ gửi tới cho anh báo rằng không có người nào tới cả. Trần Tân xem xong tin nhắn này, bèn nắm tay lại. Không thể nhìn ra chút cảm xúc nào trên khuôn mặt lạnh nhạt của anh. 
Phó Diễn sau khi mở cửa đi vào: “Cà phê?” 
Trần Tân đưa ly cà phê ở băng ghế sau cho Phó Diễn. Hắn chẳng thèm nhìn đã uống luôn. 
Sau khi mặt mũi đông cứng, vặn vẹo một lúc, hắn mới chậm chạp hỏi Trần Tân: “Cà phê đen, còn không thêm đường?” 
Phó Diễn to cao lực lưỡng là thế nhưng lại cực kỳ sợ đắng. Từ nhỏ, chỉ riêng việc cho hắn uống thuốc cũng đã tiêu tốn không biết bao công sức của Trần Tân, nói chi là cà 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-tu/273028/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.