Suy cho cùng thì Phó Diễn cũng là cậu nhóc lớn lên trong tầm mắt anh. Dù cho hắn đã nhìn thấy hình ảnh tồi tệ nhất của anh thì Trần Tân cũng không có ý định đứng đây xem Phó Diễn làm tình.
Trần Tân xoay người, đi ra phòng khách của phòng suite, im lặng lắng nghe tiếng động phát ra từ trong phòng ngủ. Không rõ phải bao lâu sau đó, Trần Tân mới thấy Phó Diễn đủng đỉnh từ trong bước ra.
Trên người Phó Diễn khoác áo choàng tắm, cổ hơi ửng đỏ, trên mặt thuần một vẻ biếng nhác sau khi đã giải phóng. Trần Tân lại một lần chuyển tầm mắt sang chỗ khác, giọng điệu có chút mất tự nhiên: “Cậu có đụng vào thuốc không?”
Phó Diền ngồi ở ghế sofa trước mặt Trần Tân: “Thuốc gì?”
Trần Tân kiên nhẫn nói: “Cậu còn trẻ, dù có muốn tìm kiếm sự kích thích thì cũng không nên tìm từ đó. Đám người kia tôi đã xử lý rồi. Về sau cậu đừng qua lại với bọn họ nữa.”
Con người Trần Tân là vậy đó, lúc nào cũng không thông báo trước mà đã xử lý hết những kẻ bên cạnh Phó Diễn. Như thể Phó Diễn không phải một con người đang sống mà là một món di vật do cha hắn để lại. Tất cả những gì Trần Tân làm đều là để đảm bảo món di vật này không xảy ra bất trắc gì. Nhu cầu và cảm xúc của di vật ư? Cái này có gì quan trọng chứ.
Giống như mối tình đầu non trẻ hồi lớp 11 của Phó Diễn đã bị Trần Tân phá hoại không chút thương tiếc. Trần Tân nói cậu trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-tu/273022/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.