Đến cuối, Quý Vũ vẫn không làm theo ý muốn của Trần Tân, dù anh đã đưa giá cao ngất trời.
Có lẽ trong mắt Quý Vũ, Trần Tân chẳng khác gì một kẻ điên, vậy nên cậu ta không muốn có dính dáng gì với anh. Hoặc, cậu ta có lý do khác không dám ở gần anh.
Trần Tân nhìn Quý Vũ lẳng lặng vòng qua người mình và rời khỏi tầng thượng. Anh không ngăn cản, thậm chí còn không dám kêu người cưỡng chế giữ Quý Vũ lại, nhốt tại trong biệt thự.
Anh có khả năng đó, cũng có thể làm được.
Thế nhưng, những giọt máu bắn lên người anh khi còn trên biển quá đỗi ấm nóng, đến giờ dường như vẫn còn có thể ngửi thấy mùi gỉ sắt. Thứ mùi ấy dù Trần Tân tắm bao nhiêu lần cũng không thể loại bỏ.
Anh sợ, lo trước lo sau, không dám ép buộc Quý Vũ, dù bản thân anh cực kỳ nghi ngờ về người này.
Nhìn theo bóng lưng của Quý Vũ, ảo giác lại xuất hiện như âm hồn bất tán.
Tên Phó Diễn đó thì thầm bên tai anh: “Gì vậy? Chú thật sự đặt hy vọng vào một người không có khả năng sao?”
“Trần Tân, rốt cuộc chú sợ chế đến mức nào mà cứ luôn tưởng tượng tôi vẫn còn sống?”
“Rốt cuộc là cái tên Quý Vũ này giống tôi hay là chú hy vọng hắn giống tôi?”
“Có như vậy thì chú mới có thể yên tâm sống tiếp.”
“Người khác đều có rằng chú nặng tình nhưng thật ra người chú yêu nhất vẫn là bản thân mình.”
Trần Tân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-tu/1987527/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.