Tiến độ bán đấu giá nhà cũ khá chậm. Dù sao vị trí tốt, giá cả đắt đỏ, kể cả có người muốn mua thì cũng phải mất một thời gian.
Trần Tân không chờ bán đấu giá xong nhà cũ đã chuyển ra ngoài, anh không thể tiếp tục ở lại đây nữa.
Thi thoảng ảo giác vẫn sẽ xuất hiện nhưng tần suất đã ít đi nhiều. Có lúc anh đang làm việc thì “Phó Diễn” đó sẽ lặng yên chờ ở bên cạnh. Có lúc hắn sẽ nằm bò trên chân anh, quấy rầy suy nghĩ của anh.
Trần Tân luôn có thể phân biệt giữa ảo giác và hiện thực, vì Phó Diễn thật đã rời xa anh rồi, càng không thể mỉm cười và làm nũng với anh không chút oán trách như này.
Trần Tân cảm thấy rất thú vị. Lúc trước khi Phó Diễn “chết”, ảo giác cũng muốn anh chết. Mà giờ đây khi Phó Diễn “sống”, ảo giác cũng như một giấc mộng đẹp, khiến anh chìm đắm trong đó và tiếp tục sống.
Trần Tân chuyển tới một căn hộ nhỏ với một phòng khách và một phòng ngủ, chật chội nhưng ấm cúng. Mùa đông dường như cũng không còn lạnh lẽo đến thế nữa. Trần Tân thậm chí còn nhận nuôi một chú chó cỏ tuổi tác đã lớn, ngoại hình cũng không thật đẹp.
Lần đầu tiên thuộc hạ tới tìm Trần Tân để bàn giao công việc, trông thấy căn nhà mới này của anh thì trên mặt lộ vẻ ngỡ ngàng.
Có lẽ cậu ta không thể ngờ được Trần Tân lại có thể “thanh tâm quả dục” như vậy.
Trần Tân lúc này mới trở về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-tu/1987498/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.