Đã 3 tiếng trôi qua, Tịch Nam Dạ từ phòng họp trở về phòng làm việc của mình. Khi hắn mở cửa ra, trước mắt đã thấy cô ngả người trên ghế sofa, cả người hướng về phía cửa sổ sát đất, gần như không có động tĩnh nào. Hắn nheo mắt lại, bước lại gần cô. Dáng người thẳng tắp hơi cúi xuống, đôi mắt đen láy quan sát người phụ nữ không biết trời trăng gì đang ngủ ngon lành trên chiếc sofa trong phòng làm việc của hắn. Hình như không bất cứ động tĩnh nào có thể lay động đến cô.
Hắn cười khẽ, có lẽ cô phải đợi hắn đến 3 tiếng đồng hồ chắc là phải chịu thiệt thòi cô rồi. Trong khoảng thời gian đó không biết cô làm gì nhỉ?. Có thấy chán nản không?.
Hắn lại ngắm nghía cô thêm một lần nữa, trong mắt hiện lên tia yêu thương, cưng chiều. Ngay thời điểm hiện tại hắn mới nhận ra rằng cô ngủ trông thật giống trẻ con, nước da trắng mịn màng giống như hoa sen thanh khiết, đôi môi hoa anh đào nhỏ nhắn xinh xắn mím lại.
Thật đúng là con mèo lười ham ngủ!.
Tịch Nam Dạ tính nhẩm thời gian nhiều tháng trước đây, hắn ép chặt cô ở bên hắn và hắn phát hiện ra rằng...cô nhóc này có vẻ bề ngoài đoan trang, thục nữ nhưng bản chất bên trong lại chính là con sâu lười bất cần đời!.
Vậy mà 6 năm trước hắn không phát hiện ra điểm này. Tịch Nam Dạ nhớ rõ trong 6 năm quen nhau, hắn ít khi có thời gian giành cho cô, hai người gặp nhau chỉ trên đầu ngón tay, nói đúng hơn là hắn cố ý biến bản thân mình trở nên bận rộn. Vậy mà tiểu nha đầu này rất hiểu chuyện, không những không chủ động đến tìm hắn còn chẳng thèm mở miệng cằng những đôi co với hắn.
Vì sợ Vân Khê nhiễm lạnh nên Tịch Nam Dạ cởi bỏ áo vest khoác trên người mình ra chắn lên người Vân Khê, động tác vô cùng nhẹ nhàng và ân cần như sợ kinh động đến cô. Bản thân hắn chưa từng chăm sóc cho người phụ nữ nào, cũng chưa từng đối xử dịu dàng với phụ nữ. Nhưng, ngay trong thời khắc này, cô chính là ngoại lệ của hắn!.
Mặc dù cô đang giấc ngủ sâu, thế nhưng cô có cảm giác có người ngay bên bên cô, mang hơi thở ấm áp nhưng lại áp bức, khí thế ngay sau lưng cô, hương thơm nhàn nhạt mát lạnh quen thuộc phảng phất trong không khí.
Mi mắt hơi rung nhè nhẹ, Vân Khê hơi mở mắt ra. Trước mặt cô là bầu trời tối mịt từ bao giờ. Đầu óc cô lúc này có hơi mụ mị, cô ngồi thẳng dậy thì phát hiện một chiếc vest màu đen có sọc kẻ gạch được đắp trên người. Vân Khê ngẩn ngơ nhìn chiếc áo khoác trong lòng, đúng lúc trên đầu vang lên giọng nói từ tính.
" Tỉnh rồi à? ".
Vân Khê " A " lên một tiếng, vì cô có một thói quen đó là khi mới ngủ dậy, đầu óc có hơi " chập mạch " nên trong tình cảnh này, đến lúc mới phản ứng lại mới cảm thấy hơi ngượng, cô ngước mặt lên khó xử nhìn hắn, " Thật xin lỗi, tôi không biết mình đã ngủ quên đến tận 3 tiếng đồng hồ ".
Đã thế ngủ ngay trong phòng làm việc của hắn nữa chứ!.
Thế nhưng cô không để ý rằng ánh mắt của cô khi ngước lên nhìn hắn có phần mông lung, lại có phần vô tội, khi nói chuyện, đôi mắt luôn ánh lên sự chuyển động nhẹ nhàng tựa như con nai vàng ngơ ngác sắp bị ăn thịt, điều này vô tình và sơ ý làm trái tim hắn chấn động liên hồi...
Hắn mỉm cười nhẹ, ánh mắt hiện lên vẻ cưng chiều, yêu thương vô bờ bến, ngữ khí ôn hoà cất lên, " Không sao, em thích là được, anh cũng không trách em, em mệt mỏi chờ đợi như vậy, thật thiệt thòi cho em rồi ".
Trong lòng Vân Khê không khỏi sửng sốt, kinh ngạc khi nghe những lời này. Vậy mà, hắn không mở giọng trách móc hay bực bội ư?. Theo tri nhớ của cô, tên đàn ông hiếm khi nói những câu lãng mạng, sến súa như các bộ phim truyền hình thần tượng thì phải!.
" Đi thôi, em tính ngồi đây đến bao giờ nữa? ". Vừa nói, hắn bất giác như nhớ ra điều gì đó, lại hướng ánh mắt trên người cô, " Không phải anh bảo Mạc Du ở lại chăm sóc em sao?. Người phụ nữ đó đi đâu rồi? ".
" À...tôi bảo cô ấy về trước rồi, anh đừng có mà trách cô ấy. Do tôi không nỡ để cô ấy ngồi lâu đến tận hơn 3 tiếng với tôi, như vậy thật là tội nghiệp ". Cô vừa nói vừa lười biếng dụi mắt, trong lòng lại cảm thấy quái lạ, sao tự nhiên hôm nay đối đáp với hắn một cách tự nhiên vậy chứ..
" Chết thật, tôi phải trừ lương của cô ta tháng này mới được. Cái tội không hoàn thành đúng trọng trách tôi giao cho! ". Hắn bất mãn nói.
Nghe đến đây, cô trừng mắt giơ ngón tay chỉ thẳng vào mặt hắn nói, " Này Tịch Nam Dạ, anh đừng có mà đổ lỗi vô tội vạ cho người khác, tuổi cô ấy còn nhỏ, mà nhỏ tuổi đương nhiên phải hưởng thụ cuộc sống vô tư, ăn ngủ nghỉ đúng giờ, chứ có ai như anh suốt ngày chỉ biết ép buộc sức lao động của người khác!? ".
'Cái gì mà ép buộc sức buộc sức lao động người khác? ". Hắn day day trán, cô lải nhải không ngừng bên tai như vậy khiến hắn hết sức đau đầu.
" Đúng rồi còn gì! " Cô nhàn nhã khoanh hai tay trước ngực, điệu bộ toát lên vẻ kiêu ngạo, khoé miệng cong lên đầy xinh đẹp giống như tiểu yêu tinh nghịch ngợm, tùy hứng, " Hừ, cũng may anh chỉ là tên gian thương, nhà tư bản bóc lột sức lao động người dân. Nếu anh lên làm Thủ tướng Chính phủ, tôi dám chắc anh sẽ biến Đất nước thành chế độc độc tài!. Độc tài chuyên chủ cưỡng chế!
Tịch Nam Dạ: '
Lát sau, hắn mới hiểu cô đang nói gì, nhất thời á khẩu không biết đáp lại sao nữa. Song, hắn bất đắc dĩ giơ hai tay đầu hàng, thấp giọng nói, " Vậy thưa tiểu thư Vân Khê, chúng ta có thể về được chưa?. Cả toà nhà bây giờ chỉ còn mỗi chúng ta thôi đó ". Nói tới đây, hắn cong môi nở trêu chọc, " Em nói anh là nhà độc tài đúng không?. Thế em hiểu độc tài chuyên chế là gì không?. Nếu em đã nói anh độc tài thì anh không ngại..ở ngay trong phòng làm việc " cưỡng chế " em ".
Lần này, đến lượt Vân Khê ngây ngốc, không hiểu lời của hắn có ý gì. Cưỡng chế cô là sao?. Cưỡng chế cô như nào?.Nhìn biểu hiện khờ khạo trên mặt cô, hắn thật muốn cười to một cái. Nhưng bề ngoài vẫn phải biểu hiện nghiêm túc, hắn đưa tay hằng giọng một cái.
' Trong làm ăn, có một hình thức mà các lãnh đạo luôn phải sử dụng với nhân viên của mình đó là hình thức dân chủ chứ không phải cưỡng chế một cách độc đoán. Anh là dân làm ăn chứ không phải quan chức Chính phủ, nếu anh mà làm Thủ tướng thì cũng sẽ mang kinh tế về Đất nước, chứ em cho rằng anh sẽ một mình một cõi bắt ép dân phải làm theo ý mình hả? ".
Chưa bao giờ hắn nói một câu dài dòng như hôm nay, hắn vừa nói vừa lia ánh mắt khinh bỉ về phía cô, như thể hắn muốn nói " cô thật ngốc nghếch!".
Vân Khê mím chặt môi. Vì lời nói vừa rồi của hắn làm cho cô á khẩu, đầu óc trống rỗng không biết đáp trả thế nào. Được rồi, do cô nổi hứng muốn đâm chọc hắn!.
Trầm ngâm suy nghĩ câu từ nửa giờ, cô mới mở miệng nói ra được một câu...
" Anh không làm luật sư đúng là phí của trời đó! ".
'Được rồi, chúng ta không tranh cãi nữa. Em muốn anh làm gì anh cũng chiều hết!. Bây giờ có thể về được chưa? ". Hắn cười cười nhìn cô, anh mắt Tịch Nam Dạ như có như không xẹt qua ý cười đen tối, " Hay là em muốn ngay trong phòng làm việc " cưỡng chế " em hả? ".
Lần nay cô mới hiểu ẩn ý trong lời nói của hắn là gì, khuôn mặt đỏ bừng trừng mắt lườm tên đàn ông xấu xa nào đó.
Anh đúng là vô sỉ! ". Dứt lời, Vân Khê lập tức đứng dậy, một tay cầm áo vest của hắn lên ném về phía hắn, một tay cầm túi xách đeo lên, bộ dạng lạnh lùng đi ngang qua người hắn.Khóe môi Tịch Nam Dạ cong lên nở nụ cười vui vẻ, trong lòng ngập tràn sự ấm áp, vui sướng. Như thế cũng tốt, ít ra cô không dùng vẻ mặt lạnh nhạt nhìn hån!.
Có lẽ kết hôn quá đột ngột thế nên hắn chưa chuẩn bị gì, buổi chiều hắn phải thuộc hạ đến thành phố A mang sổ hộ khẩu đến chỗ hắn. Thật ra việc kết hôn vốn không nằm trong dự định của Tịch Nam Dạ...
Về đến Hoa Uyển viên, Tịch Nam Dạ kêu gọi toàn bộ trên dưới người làm tập trung ở đại sảnh, công khai nắm tay Vân Khê trước con mắt của bao nhiều người, giọng điệu lạnh lùng vang lên:
" Từ nay Vân Khê chính thức trở thành vợ tôi. Trên dưới Hoa Uyển viên phải nghe lời cô ấy, rõ chưa hả? ".
Dì Lưu và những người làm nghe xong, vẻ mặt bọn họ có hơi bất ngờ, thế nhưng vẫn đồng thanh đáp: " Dạ! ".
Trong số người làm đứng đó...có một người lại lộ vẻ mặt không cam lòng nhất...
Trong thư phòng, Tịch Nam Dạ ngồi vị trí ở bàn làm việc, khuôn mặt chuyên tâm xem đống văn kiện trên bàn, bỗng dưng ngoài phòng có tiếng gõ cửa. Hắn bỏ tập văn kiện xuống, khuôn mặt ngước lên nhìn ra phía cửa xem là ai đến.
Tịch Tiểu Khả đứng trước cửa thư phòng, bàn tay đưa lên gõ cửa phòng. Khi thấy hắn chú ý đến bên này thì cô ấy cất tiếng hỏi, " Em có thể vào được không? ".
Hắn không nói lời nào, chỉ gật đầu đồng ý cho phép cô đi vào.
Tịch Tiểu Khả đi vào, dừng ngay trước bàn làm việc. Vố dĩ tính cách của hai anh nhà họ Tịch có máu thẳng thắn từ trong cốt cách, thế nên ngay khi cô đối diện với hắn, không e dè mà trực tiếp hỏi thẳng.
' Anh kết hôn với Vân Khê là thật đấy à? ".
Em đến tìm anh là vì chuyện này? ". Tịch Nam Dạ đặt tài liệu sang một bên, liếc mắt lên nhìn thoáng qua cô ấy.
" Anh thật sự để cô ấy bước chân vào nhà họ Tịch sao?. Còn ông nội có biết đến chuyện này không? ".
Nhắc đến ông nội, trên ánh mắt Tịch Nam Dạ tia do dự, phức tạp. Hắn cơ hồ chưa quyết định được...
" Anh cũng biết Tịch gia chúng ta hận người nhà họ Vân đến mức nào mà? ". Gương mặt Tịch Tiểu Khả nhăn lại, " Nếu để ông nội biết liệu ông có thể chấp nhận nổi Vân Khê không? ".
Khuỷu tay Tịch Nam Dạ chống thẳng lên mặt bàn, ngón tay đưa cằm day nhẹ. Nhìn bộ dạng trầm ngâm, suy tư trên mặt hắn. Tịch Tiểu Khả định lên tiếng thì bị giọng nói hờ hững của hắn chặn lại.
Chuyện này không cần em phải lo, anh khác tự giải quyết ".
" Anh giải quyết như nào? ". Tự dưng cô ấy cảm thấy thật buồn cười, " Được rồi, bỏ qua chuyện thù hận gì đó đi. Nhưng mà, anh quên ông nội nói gì rồi sao, ông muốn người mà anh kết hôn phải là môn đăng hộ đối, không môn đăng hộ đối thì cũng là tầng lớp khá giả, anh nghĩ xem ông có thể chấp nhận Vân Khê sao?. Mặc dù...gia đình cô ấy có phá sản đi chăng nữa...".
Không đâu, ông sẽ chấp nhận cô ấy! ".
Hả!?. Anh cho rằng là vậy? ".
" Ừ". Ánh mắt hắn hiện lên tia sắc bén kiên định, " Tháng sau anh sẽ đưa cô ấy về Trang viên Tịch gia ra mắt ông nội và mọi người ".
Tịch Tiểu Khả giống như không tin vào tai mình. Lời nói của anh trai giống như lường trước được sự tình. Có lẽ hắn dự liệu trước ông nội sẽ không ghét bỏ Vân Khê ư?
Mùa thu như sắp qua đi, thời tiết ngày một trở nên lạnh. Đối với người dân ở thành phố S, họ đã quen với cái mát mẻ vào ban ngày và cái mát lạnh vào buổi tối. Người khác có thể chịu được nhưng riêng Kiều An Linh là không chịu được!.
Tuy bản thân không tình nguyện nhưng mà chính là do đại diện bắt ép đi.
Nếu được hỏi cô đi đâu vào tối nay thì xin mạn phép trả lời là: Đi gặp tư bản chứ đi đâu!.
Kiều An Linh luôn tự hỏi rằng là do số cô may mắn hay xui xẻo đây, mới đến thành phố S chưa nổi 5 ngày mà đã được người - nào - đó thăm hỏi rồi!.
Tưởng chừng thoát khỏi kiếp nạn, thế nhưng một ngày đẹp trời thì đại diện của cô thông báo, có một vị tiên sinh thân phận vô cùng đặc biệt muốn mời cô đến câu lạc bộ đêm ăn tối với anh ta.
Người đó không ai khác chính là Tổng giám đốc Tập đoàn Cố thị. Nghe tới đây, cô nàng họ Kiều đột nhiên muốn phát sốt, muốn kiếm vội cái cớ để không đi nhưng dù cô có phản đối đến chết thì người đại diện của cô cũng phải ép cô bằng được thì thôi!.
' An Linh à, đây là cơ hội tốt đó!. Bây giờ muốn tồn tại trong giới giải trí phải có người chống lưng ".Em yên tâm, không phải cứ phải có người chống lưng là bao nuôi đầu, đa số tuyến 18 mới vào phải kiếm nhà đâu tư đễ được nổi tiếng. Em cứ nghĩ đơn thuần vào giới giải trí phải áp dụng " Quy tắc ngầm " như thế thì toàn bộ ngôi sao trong giới trí đều phải hầu hạ dưới thân Kim chủ hả? ".
Được rồi, ý cô không phải thế..
Chỉ là, cô không hiểu tại sao anh ta muốn gặp riêng cô nữa?. Chắc hẳn phải có ý đồ chứ nhỉ!?.
Đến buổi tối, sau khi quay show chương trình thực tế xong, người đại diện thân yêu của Kiều An Linh, cậu ấy tên là Karen, bắt cô diện trên người bộ đầm màu hồng đào có chi tiết hoa văn bắt mắt, đuôi váy ngắn đến nửa đùi miễn cưỡng che đi được phần mông!.
Mẹ nó chứ, còn không được mặc thêm quần bảo bảo hộ, đại diện của tôi ơi!. Đây là có ý gì!???.
Bộ đầm có chút bó sát ở phần thân trên, thế nên lúc cô bước xuống xe, một làn gió thổi qua khiến cả người cô co lại, cả người khúp núm đứng trên vỉa hè vì cái lạnh vào đêm, theo bản năng cô dùng bàn tay che đi làn váy chuyển động trong gió.
Đại diện Karen đi đến sau lưng cô, thấy sắc mặt Kiều An Linh hết xang lại trắng, mái tóc bay trong gió, cậu ấy giơ tay lên vỗ nhẹ lưng cô.
" An Linh, đến nơi rồi. Vào đi, Cố tổng nói rằng chỉ cho phép em vào một mình không thêm bất kì ai cả. Chị nghe nói vị Cố tổng này chưa bao giờ động đến phụ nữ giờ em yên tâm rồi chứ. Nếu như có chuyện gì xảy ra, anh ta có làm gì em thì em cứ báo cho chị! ".Karen một bên vừa an ủi một bên vừa khuyên nhủ. Đến khi nói xong hết rồi thì cũng xoay người rời đi để lại một mình Kiều An Linh bơ vơ đứng đó.
Trong lòng Kiều An Linh bất đầu hiện lên nỗi bất an, do dự. Đầu óc trở nên rối bời.
Đúng vậy, cô muốn chạy trốn!.
Kiều An Linh hít sâu một hơi, ép buộc bản thân phải thật bình tĩnh. Sau khi ổn định lại tinh thần, cô căn cắn đi vào Câu lạc bộ đêm theo lời chỉ dẫn của nhân viên.
Haiz, điều gì đến nó cũng sẽ đến, sợ gì chứ cứ thẳng thừng đối mặt thôi!. Kiều An Linh thầm nghĩ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]