Đã 3 tiếng trôi qua, Tịch Nam Dạ từ phòng họp trở về phòng làm việc của mình. Khi hắn mở cửa ra, trước mắt đã thấy cô ngả người trên ghế sofa, cả người hướng về phía cửa sổ sát đất, gần như không có động tĩnh nào. Hắn nheo mắt lại, bước lại gần cô. Dáng người thẳng tắp hơi cúi xuống, đôi mắt đen láy quan sát người phụ nữ không biết trời trăng gì đang ngủ ngon lành trên chiếc sofa trong phòng làm việc của hắn. Hình như không bất cứ động tĩnh nào có thể lay động đến cô.
Hắn cười khẽ, có lẽ cô phải đợi hắn đến 3 tiếng đồng hồ chắc là phải chịu thiệt thòi cô rồi. Trong khoảng thời gian đó không biết cô làm gì nhỉ?. Có thấy chán nản không?.
Hắn lại ngắm nghía cô thêm một lần nữa, trong mắt hiện lên tia yêu thương, cưng chiều. Ngay thời điểm hiện tại hắn mới nhận ra rằng cô ngủ trông thật giống trẻ con, nước da trắng mịn màng giống như hoa sen thanh khiết, đôi môi hoa anh đào nhỏ nhắn xinh xắn mím lại.
Thật đúng là con mèo lười ham ngủ!.
Tịch Nam Dạ tính nhẩm thời gian nhiều tháng trước đây, hắn ép chặt cô ở bên hắn và hắn phát hiện ra rằng...cô nhóc này có vẻ bề ngoài đoan trang, thục nữ nhưng bản chất bên trong lại chính là con sâu lười bất cần đời!.
Vậy mà 6 năm trước hắn không phát hiện ra điểm này. Tịch Nam Dạ nhớ rõ trong 6 năm quen nhau, hắn ít khi có thời gian giành cho cô, hai người gặp nhau chỉ trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-tong-cuc-nguoc-vo-yeu/3615801/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.