Ánh nắng chiều tà khẽ chiếu qua cửa kính. Trong xe là một đôi nam nữ mắt to mắt nhỏ không ngừng trừng mắt nhìn nhau. Nói đúng hơn là cô trừng to mắt với hắn thì có!.
Ngoài xe có tiếng gió xào xạc nhẹ nhàng di chuyển, ngoài ra vài chiếc lá ố vàng rụng rơi trên thân xe vậy mà Tịch Nam Dạ dường như không quan tâm lắm. Ánh mắt hắn chuyển sang cô gái không khác gì con nhím cố gắng nép mình bên cửa xe làm như hắn sẽ làm cô vậy. Mang máng nhớ lại sáng hôm qua ở trên xe…
Nhớ lại cảm giác đụng chạm vào người cô hắn rất thích…
À, khoan đã, hắn đang nghĩ gì vậy nhỉ?. A! Vừa rồi cô hỏi hắn đến đây làm gì.
Môi mỏng khẽ nhếch lên, ánh mắt vốn âm u càng trở nên sắc bén đến lạ thường, có lẽ bình thường hắn bình thản nên cô đã quá quen rồi, nhưng hôm nay hắn làm bộ mặt tươi cười như vậy làm cho cô có dự cảm không lành.
Cô thầm đánh giá xung quanh xem có gì để trợ giúp không, xem ra ông trời không giúp cô được rồi, khu rừng này rất vắng vẻ, hình như chưa có ai đến bao giờ. Nếu có hét khản cổ họng kêu cứu thì cũng chẳng ai…cứu nổi!
Đang mải nghĩ cách thoát khỏi hắn thì giọng nói nhẹ bẫng sau tai cô vang lên, âm lượng nhẹ nhàng không mang theo sự bí bách nào.
" Có biết tại sao Vân thị các cô phá sản không? ".
" Hả? ". - Vân Khê không nghĩ hắn mở lời bằng câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-tong-cuc-nguoc-vo-yeu/3554976/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.