Sáng hôm sau, Từ Dã Khiêm chở cô về nhà. Khi đến nhà cô, chiếc xe dừng lại Vân Khê liền mở cửa xe chạy nhanh vào nhà.
- Mẹ ơi! Con về rồi.
Cô đi vào nhà, cả người bỗng chợt sững lại, kinh ngạc nhìn nhìn cảnh tình trước mặt. Trong phòng khách, Tịch Nam Dạ ngồi trên ghế sofa nhàn nhã bắt chéo chân...còn mẹ cô bị mấy tên thuộc hạ của hắn giam giữ, bao vây...
- Mẹ.... - Cô run run gọi mẹ mình.
Sao sự việc thành ra thế này?.
Tịch Nam Dạ đứng dậy, bước lại gần cô:
- Thật may cô về nhà sớm nêu không mẹ cô....
Nghe vậy, cô trừng mắt với hắn, bàn tay nắm chặt thành quả đấm.
- Tịch Nam Dạ, sao anh dám hả?.
Tịch Nam Dạ nhếch môi cười:
- Cái này không phải để dụ cô về sao?.
Dụ cô về? Ý hắn là sao? Cô hồ nghi nhìn hắn, không phải...hắn biết rõ cô sẽ về nhà gặp mẹ cô?.
- Tịch Nam Dạ, rốt cuộc anh muốn gì?.
Cô hỏi vậy nhưng hắn không thèm trả lời, thậm chí hắn còn bày ra bộ dạng dửng dưng, vẻ mắt hết sức tự nhiên giống như những chuyện hắn làm không phải do hắn vậy.
Cùng lúc này, Từ Dã Khiêm đi vào nhà của cô. Khi anh gặp tình cảnh trước mắt này không khỏi choáng ngợp.
Tịch Nam Dạ thấy Từ Dã Khiêm đi vào, trong phút chốc cả người hắn ta tản ra hơi khí lạnh băng, khuôn mặt càng trở nên lạnh lùng, đáng sợ. Cái cỗ nóng giận liền chảy lên người hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-tong-cuc-nguoc-vo-yeu/2447764/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.