Cô khóc đến mệt nhoài, đôi mắt xinh đẹp vì khóc nhiều mà sưng hết cả lên. Cả người cô dựa vào tường, cô ngồi im một chỗ như pho tượng, đôi mắt như kẻ vô hồn không biết đang nhìn đi đâu.
Cô đã khóc nhiều rồi, đến mức cạn kiệt rồi, giờ không thể khóc nữa. Vân Khê tự cười bản thân mình thật ngốc. Sao cô nỡ trao trái tim cho nhầm kẻ chứ?.
Cô đã mất con rồi, bây giờ mất Từ Dã Khiêm, cô cầu mong mẹ của cô không bị gì.
Dã Khiêm! Một cái tên đi sâu vào lòng cô. Cảnh ngày hôm đó, cô không muốn nhớ lại nữa.
- Dã Khiêm! Em cảm thấy có lỗi với anh!. - Cô khẽ nói nhỏ. Đối với cô, Từ Dã Khiêm là một người anh trai luôn chở che cho cô, cho cô sự ấm áp. Giờ đây anh ấy đã đi rồi, không còn ở bên cô nữa.
Dã Khiêm à Dã Khiêm, sao anh ngốc vậy chứ? Sao anh cố chấp bảo vệ em vậy?.
Cô nhắm mắt lại. Nhớ lại trước đây, khi lần đầu nhìn thấy Tịch Nam Dạ, trái tim của cô đã lỡ nhịp vì hắn. Đó là khi cô bắt đầu nhập học tại trường Đại học. Khi đó, hắn là sinh viên năm 4, rất nhiệt tình chỉ dẫn cho cô đến kí túc xá.
Có rất nhiều người hâm mộ hắn, thích thầm hắn. Nhưng không ngờ hắn nhắm trúng cô. Nghĩ đến đây, cô tự giễu bản thân mình. Nếu như năm đó, cô không để hắn dẫn cô đến kí túc xá, không để hắn làm quen cô, không cùng ăn với hắn ở căng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-tong-cuc-nguoc-vo-yeu/2447759/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.