Hai ngày sau, Vân Khê được rời viện, trong khoảng thời gian này Pear luôn ở cùng với cô, chăm sóc sức khoẻ cho cô. Cô rất cảm kích anh ta, mặc dù hai người không quen thân là bao nhưng anh ta vẫn nhiệt tình chăm sóc cho cô. Lần này, anh ta cũng đích thân đến đón cô nhưng vì đã quá quen sự hiện diện của anh ta nên cô không bất ngờ là bao.
Ngồi vào trong xe, cô không nhịn được mà cảm ơn anh ta, Pear nghe vậy, khoé miệng anh ta cong lên, trêu chọc cô:
" Em cứ khách sáo như vậy, tôi rất ngại nha! ".
Anh ta thật biết đùa mà! Cô khẽ lắc đầu. Song, cô nghĩ ra một chuyện khuôn mặt tức khắc trở nên trầm xuống. Dường như nhận ra sự biến đổi của cô, anh ta phát giác hỏi:
" Không thoải mái chỗ nào hả? ".
" Không..." - Cô chần chừ một lát rồi cô quay sang nói với anh ta: " Anh đưa tôi về Vân gia đi ".
" Được! " - Anh ta chấp nhận yêu cầu của cô.
****************
Chiếc xe dừng lại trước biệt thư xa hoa, lộng lẫy. Vân Khê vội xuống xe đi vào bên trong sân thì cảnh trước mắt làm cô sửng sốt.
Một đám người đang khiêng đồ đạc trong biệt thự mang ra ngoài sân, cô chạy đến túm tay một người trong số họ, " Mấy người là ai? Sao mang hết đồ đạc ra đây? ".
" Tiểu thư à, cô không biết gì sao? Vân thị phá sản rồi ".
" Cái gì? ". - Như tiếng sét đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-tong-cuc-nguoc-vo-yeu/2447738/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.