Bệnh viện trung tâm thành phố.
Vân Khê đến thăm anh trai cô, lúc cô mở cửa bước vào đã thấy anh trai tỉnh lại, điều này làm cô vui mừng khốn xiết mà chạy đến giường bệnh ngồi cạnh anh cô.
" Anh hai! ".
Bà Vân thấy cô khẩn trương như vậy, bà liền giở giọng quở trách cô.
" Anh con mới tỉnh chưa gì đã chạy lại ôm nó! ".
Cô phụng phịu nhìn bà Vân rồi quay lại dò thăm sức khoẻ của Vân Mộc.
" Anh, anh thấy sao rồi? ".
Vân Mộc hơi sững sờ, anh không tin vào mắt mình, chẳng phải...chẳng phải là...
" Em gái...là em thật à? ".
" Vâng! ".
" Anh tưởng...".
" Anh, em sẽ kể cho anh hết mọi chuyện ".
Một lúc sau...
Vân Mộc khẽ thở dài:
" Quan trọng em không sao là tốt rồi ".
" Anh, tất cả là lỗi do em, nếu không Vân thị sẽ không phá sản...". - Đúng vậy, cô cảm thấy thật có lỗi.
" Không phải lỗi do em, Vân thị có phả sản...đối với anh chả quan trong nữa ". - Vân Mộc không đành lòng em gái nhận trách nhiệm lỗi hết về mình như vậy.
" Được rồi ". - Giọng nói của bà Vân vang lên: " Mọi chuyện thành ra thế này cũng đâu giải quyết được nữa ".
****************
Tập đoàn Tịch thị.
" Không ngờ trông cậu tiều tụy thế này cơ đấy! " - Một giọng nói thanh lãnh cất lên, hàm ý của đối phương như mang tính cợt nhả.
Tịch Nam Dạ chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-tong-cuc-nguoc-vo-yeu/2447731/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.