Không hổ là bạn thân, ngay đến cả suy nghĩ cũng giống nhau đến lạ. Giống kiểu cả hai sinh ra là dành cho nhau vậy. “Tao giỏi không?” “Giỏi, mày quá là giỏi luôn.” “Giỏi, mày quá là giỏi luôn.” … Mấy ngày nay, Mộ Cố Trì và Tư Quân Cửu bận liên tục với đơn hàng vũ khí lúc nào cũng thấy đi cùng nhau. Ngay cả Tư Anh Khôi cũng không bỏ qua nhưng khẩu súng ngắn dài mà bỏ luôn hai người mẹ của mình. Tịch Nhan và Kiều Anh cũng chẳng quan tâm, bởi vì họ có một nhiệm vụ quan trọng hơn tất thẩy. Hôm qua đi mua đồ dạ tiệc thì lại bắt gặp Lý Hưng. Cô không ngờ trong chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà bọn họ có thể lôi hết tất cả quá khứ dơ bẩn của nhà họ Tần in thành văn bản. Đúng là cô không nhìn sai người, người cô chọn hẳn là hữu dụng nhất. Buổi trưa hôm đó, cả hai ngồi trầm ngâm nhìn bàn cơm. Tịch Nhan mở lời trước. “Cái đó Cố Trì tối nay em và Kiều Anh có một buổi tiệc sinh nhật. Có thể cho em đi không?” “Chú, em có thể đi không?” Cả hai nũng nịu, hai người đàn ông bất lực gật đầu đồng ý. Nếu không phải tối nay cả hai cũng bận thì chắc cả hai trầu trời thì Mộ Cố Trì và Tư Quân Cửu cũng không đồng ý. Buổi chiều đến, cả hai trang điểm, bận những bộ đồ đẹp nhất sexy hợp xu thế nhất. Trông cả hai không khác gì những nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích. …
Tối đến, Tịch Nhan thay mặt Tịch gia đến mừng sinh thần của Tần lão gia. Cô vừa đến cửa đã làm mọi người ngớ người vì vẻ đẹp của mình. Tần Hy thấy cô thì không còn cảm thấy thân thiện. Ngược lại là thù độc, cô ta khinh bỉ, sau bữa tiệc hôm nay xem Tịch gia, Tịch Nhan cô có ngóc đầu lên nổi không cơ chứ. “A chúc Tần lão gia sống thọ trăm tuổi, đại hỷ song môn.” Đại hỷ song môn? Ý là sao? Chẳng phải là Tần gia theo mọi người biết chỉ có duy nhất một người con gái hay sao? Tịch Nhan cô chúc thế này không phải là tát vào mặt Tần gia đấy chứ. “Haha Tịch tiểu thư sao lại nói vậy. Ta già rồi sức khoẻ đâu còn mà lại thêm một cô con gái nữa chứ.” Tịch Nhan cười không nói gì rồi bước vào, ánh mắt chạm phải Lệ Kỷ Nhiên. Chỉ mấy ngày trước cô ta ở bên cạnh Minh Gia Tử mà nay đã có mặt ở Tần gia. Từ sau buổi tiệc đó thì Tịch Nhan không còn gặp lại cô ta. Cũng chẳng xuất hiện trên báo luôn. Nhìn thấy Tịch Nhan, Lệ Kỷ Nhiên quay đi không muốn chạm mặt nhau. Chỉ đơn giản bởi vì cô ta không thích cô. Thân phận của Lệ Kỷ Nhiên không đơn giản, thành viên dưới trướng của Nghiêm Hàn. Tuy là con gái nhưng là tiểu đội trưởng của một đội. Lý do vì sao cô ta không muốn chạm mặt cô là bởi vì người cô thích suốt 26 năm trời lại đi thích cô. Cũng chỉ là tin vặt mới truyền vài ngày hôm nay thôi. Vốn không tin họ có quan hệ nhưng mà Lệ Kỷ Nhiên không kiềm được mà ghen tuông vô cớ. Tịch Nhan cũng chẳng quan tâm, hôm nay đến đây cũng không phải gặp mặt anh ta. Cũng không biết Tịch Nhan có cái gì mà Nghiêm Hàn để ý đến như vậy. Tối đến hạ màn, tiếng nhà du dương vang khắp cả hội trường. Cô hôm nay cũng phải gặp mặt một vài ông chú muốn kết thân với Tịch gia. “Ấy Tịch tiểu thư, hôm nay Tịch lão gia hôm nay không đến sao?” “À ba cháu hôm nay có việc bận, xin khiếu hôm nay.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]