“Rõ.”
Lãn Nguyệt sợ đến ngất đi. Cứ tưởng có phúc làm phượng hoàng ai ngờ lại phải chết ở một nơi như thế này.
Nói xong Mộ Cố Trì mở cửa ra đi về phía phòng Tịch Nhan đang ngủ. Anh tắm rửa rồi lên giường, cô nhẹ nhàng mở mắt ra hỏi.
“Cố Trì em tưởng…?”
“Em tưởng anh bỏ em đi ngủ với người khác chứ gì?”
Tịch Nhan không nói gì khẽ nắm lấy vạt áo của Mộ Cố Trì. Cô biết hết kế hoạch của Lãn Nguyệt nhưng không nói gì, cô không muốn mất đi tình bạn này.
“Em biết hết rồi đúng không?”
Cô chột dạ không dám ngẩng mặt lên nhìn anh. Biết thì đã sao cũng có ngăn cản lại được không?
“Tại sao lại bán anh? Nó có lợi gì à? Hay em muốn thoát khỏi anh càng sớm càng tốt?”
Không biết từ bao giờ mà Mộ Cố Trì đã có tình cảm với Tịch Nhan. Từ nhỏ đến lớn anh chưa yêu một người nào như thế cả, lần này còn là mới gặp nữa chứ.
Mộ Cố Trì khó chịu khi cô có cái suy nghĩ muốn rời khỏi anh. Cô thì lại có suy nghĩ anh không yêu mình chỉ là nghe lời bề trên đối xử tốt với mình mà thôi.
“Khô… Không có.”
Giọng Tịch Nhan run sợ, thấy cô sắp khóc tới nơi anh ôm vào lòng dỗ dành.
“Thôi không trách em nữa, lần sau không được thế nghe chưa?”
Tịch Nhan gật đầu lia lịa. Anh hài lòng cười nhẹ rồi đặt lên môi cô một nụ hôn dài.
Tịch Nhan ngại ngùng lắp bắp tay che miệng, anh không nhịn được mà bật cười. Từ khi bên cô từ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-tieu-thu-co-nguoi-thuong-chua/1096370/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.