Nghe thấy tiếng cửa phòng thẩm vấn mở ra, Nhan Tịch không ngẩng đầu. Mạnh Thần đặt tư liệu ở giữa bàn, không lập tức ngồi xuống mà là đứng ở bên cạnh ghế dựa.”
Thầy Mạnh nhìn Nhan Tịch, tuy mới chỉ xa nhau một ngày nhưng mặt cô càng thêm tiều tụy và tái nhợt, dưới vành mắt là quầng thâm nồng đậm. Mạnh Thần gọi tên Nhan Tịch, mỉm cười hỏi: “Nhan Tịch, buổi sáng tốt lành. Hôm nay cô thấy tôi mặc thế nào?”
Nhan Tịch chậm rãi ngẩng đầu lên đánh giá trên dưới một phen, tính chất quần áo hoàn mỹ, cắt may hợp thể, phong phạm anh tuấn vô cùng, cũng hoàn mỹ thể hiện sự thành thục, trí thức. Nhan Tịch gật gật đầu.
Khoé miệng thầy Mạnh lại giơ lên lần nữa nói: “Tôi rất vui vẻ khi được cô khen. Cảm ơn.” Sau đó ngồi xuống ghế.
“Nhưng hôm nay thoạt nhìn tình huống của cô có chút không tốt.”
Nhan Tịch lại cúi đầu.
Thầy Mạnh: “Nhan Tịch, hôm nay chúng ta thảo luận đề tài gì?”
Nhan Tịch ngẩng đầu nhìn anh ấy, ý cười nhợt nhạt lại ấm áp. Cô lại nhớ đến chàng trai tùy ý chạy vội dưới ánh mặt trời, gương mặt tươi cười của anh là mặt trời sáng ngời ấm áp, màu sắc chói mắt nhất trong bầu trời của cô. Nhan Tịch quay đầu đi nhìn về phía khác.
Nhan Tịch nói: “Thầy Mạnh, chúng ta nói về “nhìn mặt đoán ý” một chút được không?”
Thầy Mạnh gật gật đầu: “Được.”
“Người tiên phong trong nghiên cứu về cảm xúc và mối quan hệ của họ với biểu cảm trên gương mặt là chuyên gia tâm lý học người Mỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-tieng-ca-tieu/975452/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.