Xe đã chạy một đoạn, bầu không khí trong xe vẫn im ắng như cũ.
Mất một lúc sau, Tống Dao nói: "Xin lỗi, lúc nãy đã chen vào cuộc đối thoại của hai người."
Chu Phàm: "Tôi và cô ấy vốn cũng chẳng có gì để nói, ngược lại chuyện nhà tôi đã làm phiền đến cậu rồi."
Tống Dao nghiêng đầu tỉ mỉ nhìn Chu Phàm, im lặng một lúc lâu mới mở miệng, "Mặc dù không phải là cố ý, nhưng đích thực tôi đã nghe hết những gì hai người nói rồi."
Chu Phàm: "Không sao."
Tống Dao: "Chu Phàm, anh một chút cũng không giống như những gì trong lời cô ta nói. Thế giới này không ai giống ai, có người không nói nhiều lời, nhưng nhất cử nhất động, nhất ngôn nhất hành của anh ta đã đủ để nói rõ anh ấy là người có thể dựa dẫm lại có trách nhiệm, điều này thôi đã thắng hết những lời ngon tiếng ngọt kia rồi. Anh chính là người như vậy, tôi tin anh chắc chắn sẽ dạy dỗ Ninh Hinh thành một đứa nhỏ tốt."
Đúng lúc dừng lại trước ngã tư đèn xanh đèn đỏ, Chu Phàm cũng quay đầu sang nghiêm túc đối mắt với Tống Dao, trong đôi mắt đó hàm chứa thản nhiên và động dung.
"Cảm ơn." Chu Phàm nói.
Tống Dao cười nhàn nhạt, "Có lẽ sự ăn ý giữa một vài người bạn là trời sinh chăng? Không biết là tại sao, có lúc anh không nhiều lời, nhưng không hiểu sao tôi lại có thể hiểu được ý anh."
Khóe môi Chu Phàm hơi động, không nói lời nào, thực ra trong lòng đã có đáp án. Chu Phàm tự hiểu được tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-tich/933423/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.