Mặt Dĩ Đồng hơi đỏ lên, cô muốn nhìn thấy món quà nhưng lại xấu hổ, chỉ có thể nói linh tinh: "Vừa mới đi dạo phố cùng Tiêu Tiệp, đi qua đây, thuận tiện đến xem anh."
Tả Huyền Dạ rất ít khi nhìn thấy bộ dạng đỏ mặt của Dĩ Đồng, bình thường cô là người thẳng thắn, thật thà. Bộ dạng thẹn thùng như hôm nay, làm cho tim anh có chút loạn nhịp.
Mặc dù trước mặt người ngoài lúc nào Dĩ Đồng cũng mang bộ dạng bướng bỉnh, nhưng quả thực lúc hai người ở trên giường, cô lại rất mềm mại mê người.
"Lát nữa anh còn một cuộc họp, không thể ở cùng em được, anh bảo lái xe đưa em về trước." Tạ Huyền Dạ quay đầu, không nhìn Dĩ Đồng nữa.
Đáy lòng Dĩ Đồng một hồi mất mác, lại nghĩ, có lẽ anh định buổi tối về nhà mới đưa!
"Cô chủ, cô có điện thoại." Là tiếng của dì Lâm.
Tiêu Tiệp chạy ra khỏi phòng, trong lòng hơi buồn bực, ai gọi điện mà không gọi vào di động của cô còn đặc biệt gọi vào máy riêng ở nhà.
"A lô, xin chào! Xin hỏi là ai vậy?" Tiêu Tiệp hỏi.
Khi nghe thấy giọng nói đầu bên kia, trong nháy mắt lòng Tiêu Tiệp liền dâng lên cảm giác ấm áp, nhỏ giọng nói: "Hàn Mặc?"
Hàn Mặc, là bạn học từ cao trung đến đại học của cô, ngoại trừ người kia, đối xử với cô rất tốt, tất nhiên, đây cũng là chuyện đã qua.
Ở đầu dây bên kia, giọng nói dễ chịu của Hàn Mặc truyền tới: "Mình chuẩn bị về thành phố A, đến lúc đó cậu nhớ phải phải tới đón mình!"
Tiêu Tiệp hơi xúc động: "Có thật không? Khi nào?"
Hàn Mặc: "Cụ thể ngày nào còn phải chờ xác nhận, đến lúc đó mọi người nhất định phải đến đón mình! Lâu không về nước, có khi cũng chẳng nhớ rõ đường."
Tiêu Tiệp cười nhẹ theo, nhưng đầu bên kia lại không thấy được khóe miệng cô kéo nhẹ. Hàn Mặc không biết sự việc kia, năm đó năm thứ hai đại học, cậu liền đi du học .
Hàn gia cũng là một nhà quyền thế có tiếng, giống người kia, đều là con cháu nhà giàu.
Vừa mới cúp điện thoại, sau lưng đã vang lên một giọng nói quen thuộc: "Ai gọi điện thế?"
Tiêu Tiệp vừa quay đầu lại, đã thấy bộ dạng phong trần của Tịch Âu Minh, vừa về nhà đến cả áo khoác cũng không kịp cởi, cô trả lời: "Là một người bạn học của em."
"A, nam hay nữ vậy?" Bộ dạng Tịch Âu Minh một chút cũng không để ý, rất tùy ý hỏi.
Theo bản năng Tiêu Tiệp muốn trả lời thật, nhưng không biết thế nào, lời nói đến miệng lại thành: "Là một người bạn học nữ." Thì ra đáy lòng cô cũng cất giấu tâm tư, không muốn để cho anh biết quá khứ của mình. Chỉ là sợ cái gì? Cô nhất thời cũng không rõ.
Tịch Âu Minh nghe thấy câu trả lời của cô, nụ cười khóe miệng cứng đờ, đôi mắt xinh đẹp cẩn thận nhìn chăm chú vào cô chốc lát, sau đó lạnh nhạt nói: "Thật sao?"
Không biết tại sao, bỗng nhiên Tiêu Tiệp không dám nhìn vào ánh mắt anh. Ánh mắt anh so với bình thường không có gì khác, vẫn đẹp như thế, chỉ là tại sao cô lại chột dạ khi thấy bên trong có chút thất vọng.
Là cô quá nhạy cảm sao? Lúc anh về cô đã cúp điện thoại, dì Lâm đang nấu cơm trong bếp, cũng không có cơ hội chạm mặt anh. Nhìn như vậy, anh hẳn là sẽ không biết.
Lúc ăn cơm, hai người rất im lặng. Mọi khi Tịch Âu Minh cũng không như vậy, thường thường sẽ gắp thức ăn cho Tiêu Tiệp. Hôm nay anh rất yên lặng, đến tận lúc ăn cơm tối cũng không nói thêm câu nào, đi thẳng lên tầng, vào phòng làm việc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]