Ta không biết hắn đã ăn nói khẩn thiết thế nào trên triều, điều duy nhất có thể biết, chính là sau khi tan triều, Tiêu Ngọc không những quan phục nguyên chức, mà còn thăng quan, trở thành Chính tam phẩm Đô Sát Viện tả hữu Phó Đô Ngự Sử, hơn nữa còn được Hoàng đế ban hôn, cùng đích nữ Vân gia Vân Triều kết làm phu thê.
Đúng vậy, đích nữ Vân gia.
Thánh chỉ được truyền đến phủ trước.
Cầm thánh chỉ, Vân Triều mặt mày hớn hở. Ả ta vuốt nhẹ cái bụng vẫn còn bằng phẳng, diễu võ giương oai trước mặt ta: "Bây giờ ta mới là nữ chủ nhân danh chính ngôn thuận của Tiêu gia, còn ngươi chẳng qua chỉ là một phụ nữ bị ruồng bỏ, còn có tư cách gì ở trong viện tốt nhất? Không bằng mấy ngày nay, mau chóng dọn ra ngoài đi, cũng đỡ đến lúc đó đuổi ngươi ra ngoài, khó coi lắm!"
Tiêu mẫu cũng ở bên cạnh phụ họa: "Ngươi là cái con gà mái không biết đẻ trứng, dù có xinh đẹp như hoa như ngọc thì sao? Không sinh được con, chính là thứ không đáng tiền! Còn không mau thu dọn đồ đạc cút đi, nếu ngươi quỳ xuống dập đầu với ta ba cái, ta còn miễn cưỡng để ngươi làm nha hoàn thiếp thân của ta, sau này lại làm tiểu thiếp cho con trai ta, thế nào?"
Thế nào ư?
Ta buồn cười nhìn bà ta: "Mặt cũng thật dày."
Tai họa sắp đến, mà còn có thể cười vui vẻ như vậy, thậm chí còn lên tiếng châm chọc ta.
Quả nhiên, cả nhà đều không có đầu óc.
12
Tiêu Ngọc mặc quan phục mới, giữa hai hàng lông mày tràn đầy vẻ đắc ý.
Hắn đi đến cổng phủ, đầu tiên là hành lễ với Tiêu mẫu: "Con trai không phụ sự kỳ vọng của mẫu thân, nay cuối cùng đã làm đến chức quan Chính tam phẩm. Sau này chắc chắn sẽ thăng quan tiến chức, làm rạng rỡ Tiêu gia!"
Nói xong, hắn lại quay đầu nhìn Vân Triều, đưa tay vuốt nhẹ bụng ả.
"Vài tháng nữa, đứa bé này sẽ chào đời. Sau này ta nhất định sẽ tận tâm dạy dỗ, để nó sau này cũng có thể trở thành một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất."
"Phụt……"
Thật sự không nhịn được, ta trực tiếp bật cười thành tiếng.
Tiêu Ngọc và Vân Triều, cùng với Tiêu mẫu vốn luôn nhìn ta không vừa mắt đều quay đầu nhìn ta.
Tiêu mẫu hếch mũi lên trời, trong mắt tràn đầy vẻ dương dương tự đắc: "Con trai ta giờ đã là quan tam phẩm, tiền đồ rộng mở. Đâu phải loại mèo hoang chó dại nào cũng xứng, huống chi là một con gà mái không biết đẻ trứng, giữ lại trong nhà làm thiếp, cũng là trèo cao!"
Vân Triều muốn duy trì hình tượng tiểu bạch hoa dịu dàng trước mặt Tiêu Ngọc, nên chỉ nói lời đ.â.m chọc: "Có những thứ, không phải của ngươi, dù có tranh giành cũng vô ích. Còn có những thứ, vốn đã định sẵn là của ta, cuối cùng cũng sẽ về tay ta. Tịch Nguyệt, ngươi nói có đúng không?"
Ả ta nhìn ta, tiếp tục khoe khoang đắc ý.
Ta gật đầu, thành khẩn gật đầu tán thành: "Đúng, ta thấy ngươi nói rất đúng!"
Vừa dứt lời -
Một đội Ngự Lâm Quân hoàng gia hùng hổ bao vây Tiêu phủ.
13
Trong thiên lao, Tiêu Ngọc bị ép phải cởi bỏ bộ quan phục dùng một lần đó.
Hắn mặc một thân tù phục bẩn thỉu, vì không chịu cởi quần áo, bị ngục tốt đánh cho mấy quyền, răng cũng rụng mất hai cái, nói chuyện có chút hở gió.
"Thẩm Tịch Nguyệt, rốt cuộc là có ý gì!"
Ta nhìn hắn bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngu ngốc.
"Ai mà không biết, Vân gia phạm tội mưu nghịch, bị phán xử trảm cả nhà. Hơn nữa, những gia tộc có liên quan đến Vân gia, ngươi xem có nhà nào được bình yên vô sự?"
Hoàng đế nổi giận, m.á.u chảy thành sông.
Nhất là Vân gia phạm phải điều tối kỵ của Hoàng đế, lúc này lại có người vội vàng muốn cưới đích nữ Vân gia, chính là nói với Hoàng đế - bản thân muốn rửa sạch cổ, cùng Vân gia chịu chết.
Cho nên, vị biểu ca kia của ta mới nhân từ thăng quan cho hắn, để hắn trước khi chết, hưởng thụ thêm một lần.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]