Sắc mặt Vân Triều càng khó coi, thấy nói không lại ta. Lại chuyển ánh mắt sang Tiêu Ngọc, cực kỳ đau khổ yếu đuối: "Tiêu lang, sao số ta lại khổ thế này."
Tiêu Ngọc kịp thời ôm ả vào lòng, nhẹ giọng an ủi:
"Triều Nhi, ta sẽ bảo vệ nàng."
Hắn lộ ra vẻ đau lòng, nhẹ giọng an ủi Vân Triều trong lòng. Rồi ngẩng đầu nhìn ta, có chút trách móc và bất mãn.
"Tịch Nguyệt, nàng hà tất phải ép người quá đáng như vậy?"
Thấy Tiêu Ngọc vì mình mà trách móc ta, Vân Triều lộ ra vẻ đắc ý, dựa vào lòng hắn, liếc mắt khiêu khích ta.
"Ta ép người quá đáng?"
Ta không để ý đến Vân Triều, mà giơ thánh chỉ lên, từng bước ép sát Tiêu Ngọc, nhìn hai người đang ôm nhau trước mặt, không nhịn được cười lạnh.
"Tiêu Ngọc, chàng quên thân phận bây giờ của chàng và Vân Triều rồi sao? Cha và con gái, bây giờ có thể ôm nhau thân mật như vậy sao? Nếu truyền ra ngoài, những ngôn quan kia, sẽ không bỏ qua cho chàng đâu."
Ai quan tâm thật giả?
Chỉ nhìn vào tôn ti trật tự trên danh nghĩa.
Chỉ khi liên quan đến tiền đồ quan lộ của hắn, Tiêu Ngọc mới tỉnh táo hơn một chút. Giống như bây giờ, sau khi nghe ta nói xong, liền nhanh chóng đẩy Vân Triều ra, lại nhìn về phía đám hạ nhân.
"Chỉ là cha an ủi con gái, nào có nghiêm trọng như nàng nói?"
Bịt tai trộm chuông, thật là trắng trợn.
Nhìn sang Vân Triều bị đẩy ra, trong mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-nguyet/3749128/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.