Tử Du thì úp mặt xuống gối khóc nức nở, còn Hạo Thiên thì dựa đầu vào tường, ngửa khuôn mặt với đôi mắt đã bị phế bỏ lên trời, hướng về ánh trăng đang tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ trong màn đêm và vẫn giữ lấy bàn tay nhỏ bé đó của nàng bên cạnh.
Thời gian cứ thế lẳng lặng trôi qua, Hạo Thiên ngủ thiếp đi từ lúc nào không biết. Đến khi bắt đầu có tiếng ồn ào, xôn xao của một số người dần xuất hiện trên con đường đánh thức Hạo Thiên.
Sau khi tỉnh dậy, hắn phát hiện ra Tử Du đã không còn ở đây nữa. Hạo Thiên vội vàng tìm kiếm xung quanh nhưng cũng không có kết quả.
“Không lẽ nàng xảy ra chuyện rồi sao?”
Lúc này phía sau lưng hắn vang lên giọng nói quen thuộc của nàng. “Ồ, ngươi đã tỉnh rồi à, ban nãy thấy ngươi đang ngủ say nên ta cũng không đánh thức.
Hạo Thiên quay đầu lại, tuy không thể nhìn thấy, nhưng vẫn cảm nhận được người đang đứng trước mặt mình là Tử Du của mọi ngày mà hắn biết, không còn chút dáng vẻ nào của tối hôm qua.
Tử Du tới gần, dựa sát tường ngồi bên cạnh hắn, hạ cái túi vải bằng da thú trên vai xuống rồi mở nó ra, sau một lúc tìm kiếm nàng lấy từ trong đó ra một quyển sách màu xanh, bám đầy vết bẩn và đất. Dường như là những thứ lần trước nàng chôn nó ở ngoài bìa rừng.
Tử Du phủi tay mấy cái rồi thổi một hơi thật mạnh, cho bay đi lớp đất phủ dày đặc trên bìa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-nguyet-cuu-chi/2178737/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.