Bước rồi lại bước, xót xa đường trước cổng. Bước rồi lại bước, trăn trở với ẩn tình. Mỗi lầnquay lại, thấy liễu bên cửa sổ ta. Lầu cao ở phía bắc, rèm che vén nửa.Hôm qua còn ở trên lầu, buông mành dạy chú vẹt. Nay thành người ngoàicửa, nước mắt rơi ướt khăn. Ngoài của với trên lầu, chẳng cách quá mườitrượng. Sao gần ngay trước mắt, mà như cách ngàn sơn? Dứt khoát đoạntuyệt, từ nay ly biệt. Như chú chim bồi hồi, ai để ý tiếng hót đauthương? Ngày quanh quẩn sắp tối, quyết định quay người về. Cắn tay, xévạt váy, gửi gắm một bức thư. Một tấc lụa đáng thương, từng chữ thẫm màu máu. Chữ chữ ý xót xa, một lòng luôn không đổi. Phu quân nếu nhậnthiếp, thiếp cam chịu trăm roi. Nếu không xin nguyện chết, để chôn trênđất quân. Hoá thành đoạn trường hoa, cũng sẽ mọc đất này.
Tuy chữ của nàng có phong cách khuê các nhưng phỏng theo danh gia nên đôi phầnung dung. Còn bức tranh chữ này trông yếu ớt vô cùng, vài chỗ còn có nét đứt quãng. Y tự hỏi không biết lúc nàng viết những chữ này thì đau lòng đến mức nào mà tới việc cầm bút cũng không còn sức lực. Tận nơi đáylòng y cuộn trào cảm xúc, chợt tỉnh ngộ, hoá ra y đã hiểu lầm nàng… Suynghĩ này vừa xuất hiện thì không kìm nén được nữa, giống như vừa thở dài một hơi nhẹ nhõm cả người. Nàng nên như thế, nàng chưa từng phụ y. Ybiết rõ là khác thường nhưng không muốn gỡ cái nút thắt này, chỉ sợ đápán khiến y không chịu đựng nổi. Đến nay, cuối cùng thì nàng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-mich/1908753/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.