Chương trước
Chương sau
Thời tiết nắng đẹp,trời xanh trong không một gợn mây. Ánh mặt trời chói chang bị cách saulớp rèm, bốn bề yên tĩnh không một tiếng động. Hoàng đế đang ngủ trưa,những người không phải phiên trực thì lui về phòng mình. Lâm Lang cũngđang ngồi trong phòng, chăm chú thêu một chiếc khăn. Phương Cảnh bị LýĐức Toàn gọi đi, chẳng bao lâu sau thì quay về phòng, thấy Lâm Lang đang thêu thùa liền tới gần xem. Trên chiếc khăn màu lam nhạt hiện lên vàicành liễu thưa thớt rủ xuống bằng chỉ xanh. Phượng Cảnh khen: “Đẹp thìđẹp, nhưng mà có phần mộc mạc quá.”

Lâm Lang khẽ mỉm cười. “Cô cô đừng cười, nô tỳ chỉ thêu linh tinh thôi!”

Phương Cảnh ho một tiếng rồi bảo nàng: “Từ sáng ta đi thấy không được khỏelắm, gắng gượng cả nửa ngày trời rồi, bây giờ không cố được nữa nên đãbẩm lại với Lý công công. Lý công công nói mấy ngày nay con làm việc rất chu đáo, lúc này Hoàng thượng đang ngủ trưa, con đi đến trực đi, đợingười gọi trà.”

Lâm Lang nghe cô cô nói vậy liền vội bỏ kim chỉxuống, đi vào trong điện. Hoàng đế ngủ trưa ở tây noãn các, cung điệnlớn trầm lắng, chẳng có lấy một tiếng động. Khói màu trắng nhạt tỏa ratừ hai chiếc lư vàng lớn trên mặt đất, nhẹ nhàng bay lên. Thái giám đứng đầu của ca trực này đúng là Lý Đức Toàn, hắn thấy nàng vào liền đưa mắt ra hiệu. Nàng bèn khẽ đi vào trong noãn các. Lý Đức Toàn lặng lẽ tớicạnh nàng, nói nhỏ: “Hoàng thượng có việc giao cho ta, ta đi một lát sẽquay lại. Ngươi ở đây chú ý hầu hạ.”

Nàng thấy hắn muốn nàng ởđây một mình thì khó tránh được lo lắng, thấp thỏm trong lòng. Lý ĐứcToàn nói: “Bọn họ đều ở bên ngoài noãn các, Hoàng thượng tỉnh dậy thìngươi biết gọi họ thế nào không?”

Nàng biết ám hiệu nên khẽ gậtđầu. Lý Đức Toàn cũng không dám nói nhiều, sợ đánh thức Hoàng đế bèn rón rén đi ra ngoài. Lâm Lang cảm thấy trong điện vô cùng yên tĩnh, dườngnhư có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình. Nàng cố gắng thở nhẹ, để ý kĩ động tĩnh phía bên trong chiếc mành màu vàng. Ánh mặt trời soiqua lớp vải lụa dán trên cửa sổ khắc hoa văn, khi chiếu vào trong điệnchỉ còn bóng màu trắng nhạt. Từng cái bóng của song cửa sổ ngả xuống nền đá đen phẳng lì như gương.

Nàng nhớ lại lúc nhỏ còn ở nhà, cũngngủ trưa trong căn phòng tranh tối tranh sáng, dưới cửa sổ hướng nam làgốc cây chuối lớn và hoa lê, trong buổi chiều nắng đẹp đó, bông liễuphất phơ, nhỏ và nhẹ tới mức gần như không có bóng. Rèm trắng sọc đen,chăn gối xanh lục, Lão thái thái cũng từng nói: “Giản dị quá, phòng củatiểu cô nương… Dù gì nó cũng không thích màu mè.”

Ngày đó nàng vừa nằm xuống, a hoàn lại nói nhỏ ở bên ngoài: “Đại gia tới ạ! Cô nương vừa mới ngủ rồi.”

Giọng nói quen thuộc đó đáp lại: “Vậy ta về trước, sau này lại đến.”

Nghe loáng thoáng thấy tiếng vén rèm khe khẽ, nàng không kìm được vội kéo chiếc rèm lụa mềm, gọi một tiếng: “Đông Lang!”

Bỗng nghe thấy tiếng chăn đệm sột soạt trong noãn các, nàng giật mình lấylại tinh thần. Hóa ra là Hoàng đế trở mình, sau đó bốn bể lại là mộtmảng yên tĩnh, trầm lắng. Nàng bỗng hoang mang nhớ ra, Lý công công đilâu như vậy sao vẫn chưa về?

Ngoài cửa sổ hình như bắt đầu có gió nhẹ, thổi vào lớp lụa trên cửa, lớp lụa vô cùng mỏng, đến mức gần nhưnhìn thấu nó hơi phập phồng, như có đứa trẻ đang phồng miệng thổi bênngoài. Nàng thấy ánh nắng dần tiến gần đến trước rèm, chẳng bao lâu sausẽ chiếu lên nó, vì vậy nàng nhẹ nhàng đi đến trước cửa sổ, định đónglại.

Chợt nghe thấy một giọng trầm phía sau: “Đừng đóng lại.”

Nàng giật mình quay đầu, hóa ra Hoàng đế đã tỉnh từ lúc nào. Hoàng đế vénrèm giường rồi ngồi dậy. Nàng vội vàng quỳ xuống giúp y đi giày, tronglúc bối rối đã quên mất việc phải gọi người bên ngoài vào. Dường nhưHoàng đế vẫn còn ngái ngủ, mặt mày không còn vẻ nhạy bén thường ngày màcó chút lười biếng hiếm thấy, y hỏi: “Bây giờ là giờ nào rồi?”

Nàng đang định đi xem đồng hồ cát thì y chỉ lên bàn, trên đó có đặt mộtchiếc đồng hồ quả quýt phương Tây mạ vàng tráng men, nàng vội mở ra xemrồi đáp: “Bẩm Hoàng thượng, là giờ Mùi canh ba.”

Hoàng đế hỏi: “Ngươi biết xem cái này?”

Nàng vẫn đang hoảng hốt, không kịp suy nghĩ nhiều. Lúc này Hoàng đế hỏi,nàng không biết đáp lại ra sao, đành nói: “Ngày trước có người từng dạynô tỳ nên mới biết.”

Hoàng đế “ừ” một tiếng rồi nói: “Ngươi nhìnchiếc đồng hồ phương Tây này rồi nói ngay ra canh giờ của chúng ta, suynghĩ, tính toán rất nhanh.”

Nàng không biết đáp thế nào, mà quytắc cô cô dặn đi dặn lại nhiều lần, đó là khi nói chuyện với Hoàng đếthì không thể không đáp lời. Nàng đành đáp khẽ “vâng”.

Trong điện lại trở nên yên tĩnh. Sau một hồi lâu Hoàng đế mới nói: “Gọi người vào đây!”

Nàng giật mình sợ hãi, lúc này mới biết mình đã phạm lỗi lớn, hấp tấp nói:“Nô tỳ đi ngay!” Nàng đi đến cửa noãn các hô ám hiệu. Các thái giám loviệc thay y phục cho Hoàng đế nối đuôi nhau đi vào, giúp y rửa mặt, chải đầu, thay áo. Nàng đang định rời đi thì nghe thấy y gọi lại, hỏi: “LýĐức Toàn đâu?”

Nàng kính cẩn đáp: “Lý công công đi làm việc Hoàng thượng sai bảo rồi ạ!”

Hoàng đế lại có vẻ hơi ngạc nhiên. “Trẫm sai bảo việc gì?”

Đúng lúc này thì Lý Đức Toàn bước vào, thỉnh an Hoàng đế. Hoàng đế xưa naynghiêm khắc với nội quan, người ở cạnh mình càng nghiêm hơn, liền hỏi:“Đang giờ trực ngươi lại tự ý rời vị trí đi đâu?”

Lý Đức Toàn lại thỉnh an một cái. “Hoàng thượng bớt giận, người vừa mới ngủ thì bênThái hậu phái người tới cho gọi người hầu hạ Hoàng thượng tới đó mộtchuyến. Nô tài nghĩ không biết Thái hậu có gì sai bảo, sợ người kháckhông hiểu rõ ngọn nguồn nên tự mình đi. Nô tài không kịp bẩm báo vớiHoàng thượng, xin Hoàng thượng trách phạt!”

Hoàng đế là người con hiếu thảo, thấy là do Thái hậu gọi đi nên cũng không truy cứu, chỉ hỏi: “Thái hậu có gì sai bảo?”

Lý Đức Toàn đáp: “Thái hậu hỏi việc ăn uống, nghỉ ngơi của Hoàng thượngmấy ngày nay, nói rằng thời tiết không tốt, nhắc chúng nô tài hầu hạ cho cẩn thận.” Hắn ngừng một lát rồi nói tiếp: “Thái hậu còn nói, hôm quangười mơ một giâc mơ không lành, sáng sớm nay vừa tỉnh giấc thì thấy vôcùng sợ hãi nên mới nhắc đi nhắc lại rằng nô tài cần chú ý hầu hạ Hoàngthượng.”

Hoàng đế không kìm nổi cười khẽ. “Thái hậu luôn lo lắngcho trẫm, thế nên ban ngày thì trầm ngâm, tối lại nằm mộng. Lão nhân gia cứ hay tin vào điềm báo của giấc mộng.”

Lý Đức Toàn đáp: “Nô tài cũng bẩm với Thái hậu như vậy. Nô tài nói, Hoàng thượng là cửu ngũ chítôn, tất có hàng vạn thần linh phù hộ, mấy thứ như yêu ma tà chướngchẳng thể làm gì được. Nhưng Thái hậu vẫn cứ lo lắng không thôi, dặn đidặn lại nô tài rằng, bảo Hoàng thượng nhất định không được xuất cungtrong mấy ngày tới.”

Hoàng đế hơi tái mặt. “Chuyện trẫm định ngày kia lập đàn cầu mưa, là kẻ nào nhiều lời bẩm lên Thái hậu?”

Lý Đức Toàn biết rõ không thể gạt được Hoàng đế nên vội quỳ xuống, dậpđầu. “Nô tài thật sự không biết là ai bẩm với Thái hậu, xin Hoàng thượng minh giám!”

Hoàng đế khẽ nghiến răng. “Trẫm thật không hiểu nổi, vì sao nhất cử nhất động của trẫm đều bị theo dõi, đến cả một câu nóitrong Càn Thanh cung cũng có thể truyền tới chỗ Thái hậu chỉ trong mộtngày?”

Lý Đức Toàn vẫn dập đầu liên tục “Hoàng thượng minh giám,nô tài tuyệt đối không dám, ngay cả mấy thuộc hạ của nô tài, nô tài cũng xin bảo đảm cho họ!”

Khóe miệng Hoàng đế hơi nhếch lên nhưng nụcười lạnh lùng đó biến mất rất nhanh như chưa từng có, y thản nhiên nói: “Ngươi cam đoan thay bọn hắn, rất tốt!”

Lý Đức Toàn nghe thấygiọng nói nghiêm nghị của Hoàng đế, không dám đáp lời mà chỉ dập đầu.Hoàng đế lại nói: “Trẫm thấy ngươi quá hồ đồ rồi, đầu rơi lúc nào cũngchưa chắc đã biết.”

Lý Đức Toàn sợ đến mức giọng nói cũng run rẩy, hắn chỉ nói được một tiếng: “Hoàng thượng…”

Hoàng đế nói: “Từ nay về sau, nếu còn xảy ra chuyện như thế này thì thứ đầutiên trẫm muốn chính là cái đầu của tổng quản thái giám Càn Thanh cung.Nhìn thấy đồ vô dụng nhà ngươi chỉ khiến trẫm tức thêm, cút mau!”

Lý Đức Toàn vã mồ hôi ướt sũng lưng áo, hắn nghe Hoàng đế nói vậy liềnhiểu người đã bỏ qua cho hắn lần này, vội vàng tạ ơn rồi lui ra ngoài.

Trong điện lại im ắng, tất cả mọi người đều chẳng dám thở mạnh, dù hầu hạHoàng đế rửa mặt. Thường ngày đều do đích thân Lý Đức Toàn chải đầu choHoàng đế, hôm nay Hoàng đế đã đuổi hắn ra ngoài, thái giám rửa mặt vừamới giắt khăn lên vạt áo Hoàng đế thì thấy người hơi chau mày. Đại tháigiám Lý Tứ Bảo trong điện là một ngươi cực kỳ nhanh trí, nhìn thấy vẻmặt Hoàng đế không vui liền nói: “Đi gọi Lý công công đến hầu hạ Hoàngthượng!”

Cơn giận của Hoàng đế vẫn chưa tan, y lạnh nhạt nói:“Thiếu tên nô tài đó thì tóc trẫm rối tung chắc?” Y quay đầu nhìn, thấychỉ có một cung nữ đang đứng đó bèn gọi: “Ngươi đến làm.”

LâmLang đành vâng lệnh đi đến gần, nhận lấy chiếc lược bát bảo làm từ sừngtê giác. Đầu tiên nàng nhẹ nhàng gỡ dây tua màu vàng buộc bím tóc ra,rồi lại cẩn thận chải đầu, kết bím tóc đuôi sam xong xuôi thì cột lại.Thái giám lo rửa mặt cầm chiếc gương tới, Hoàng đế không nhìn vào gương, chỉ nói: “Khởi giá, trẫm đi thỉnh an Thái hậu!”

Lý Tứ Bảo bèn đi đến cửa điện, hô: “Hoàng thượng khởi giá!”

Thường ngày, Hoàng đế đi lại trong cung chỉ ngồi kiệu, thái giám, cung nữ cầmtheo các loại đồ dùng đi phía sau, một đoàn người rất dài đi đến cungThái hậu. Xưa nay Hoàng đế luôn kính trọng Thái hậu, y đi qua cửa thùyhoa liền xuống kiệu. Lý Tứ Báo định hô thông báo Hoàng đế tới cũng bị yngăn cản. Y chỉ dẫn theo hai thái giám bên người rồi bước vào cửa cung.

Vừa đi qua bức bình phong đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ trong điện, ra làmấy cung nữ hầu hạ Thái hậu đang chơi đá cầu trước điện. Tiết trời cuốixuân, hoa cỏ, cây cối trong cung um tùm, thơm ngát. Trước hành lang cóbày một chậu hoa thược dược lớn, mỗi bông hoa đều nở to như cái mâm bạc, khoe sắc rực rỡ trên nền lá xanh, vô cùng tươi đẹp. Thì ra hôm nay Thái hậu vui vẻ, hạ lệnh chuyển cái sạp êm ra trước hành lang để ngắm hoa,cũng cho phép cung nữ thoải mái chơi đùa ồn ã. Bọn họ đều đang độ tuổixuân tươi đẹp, có ai mà không ham chơi? Huống hồ còn ở trước mặt Tháihậu, nên người nào cũng muốn nổi bật, thể hiện vô vàn kiểu đá cầu.

Hoàng đế đi vào, tất cả mọi người đều không để ý. Có một cung nữ đang quaylưng vào bức tường bình phong, tay chân nhanh nhẹn, đá cầu đủ các tưthế, nào móc, đỡ bằng mũi chân, lòng bàn chân, gót chân, đầu gối, đảochân ra sau, úp cầu, vít cầu, quét cầu… đá ra trước sau mành, thẳng đầugối, gập bụng… Mọi người đều vỗ tay khen hay, nàng càng đá càng linhhoạt, ngay cả Thái hậu đang ngồi ở hành lang cũng gật đầu cười nhẹ. Anhma ma đứng bên cạnh Thái hậu ngẩng đầu nhìn thấy Hoàng đế, buột miệnggọi: “Hoàng thượng!”

Lúc này mọi ngươi mới kéo nhau quỳ xuốngtiếp giá. Cung nữ đang đá cầu kia giật mình, lực ở chân mất kiểm soát,quả cầu bay thẳng về phía Hoàng đế. Nàng kêu lên sợ hãi. Hoàng đế vungtay, nhanh chóng bắt lấy quả cầu.

Cung nữ kia sợ đến mức quỳ rạpxuống, do thời tiết ấm áp, nàng lại vừa đá cầu khá lâu nên mặt đỏ bừng,mồ hôi trên trán trong suốt như thủy tinh, vô cùng ngây thơ khiến ngườita rung động.

Thái hậu cười, nói: “Họa Châu, xem tay chân ngươi lóng nga lóng ngóng kìa, suýt nữa là trúng Hoàng thượng rồi.”

Cung nữ tên Họa Châu kia chỉ đáp: “Nô tỳ đáng chết!” Nàng không nén nổi liếc mắt nhìn trộm Hoàng đế một cái, không ngờ nhìn thẳng vào ánh mắt người, vội vàng cúi xuống, con ngươi đen láy, sáng ngời chuyển động, sáng lấplánh như hai viên đá quý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.