Giữa lúc hỗn loạn, có một bàn tay vươn tới nắm lấy tay nàng.
Tống Ý Thiên cả người chấn động, hoảng hốt bám lấy bàn tay đầy sức chế ngự kia đẩy ra, lại ngã vào lòng người đó. Tim thắt lại, chỉ kịp kêu lên một tiếng nhưng bị âm thanh hò reo, nhạc pháo tưng bừng át đi không còn dấu vết.
Nàng mắng mình thật ngu ngốc.
Đã biết địa bàn này nguy hiểm hỗn tạp lại có hắc đạo, còn tự mình lao đầu tới đây.
Tống Ý Thiên cảm nhận được thân thể bị ôm cứng, không kiêng dè lôi vào một ngách tối nhỏ hẹp. Là ai bắt nàng? Là vì nàng nghe được những tin tức ngầm trong hắc quán vừa rồi nên có người tìm đến bịt miệng? Là kẻ gian muốn bắt Lãnh phu nhân nàng đòi tiền chuộc, hay là bọn buôn người mấy kẻ giang hồ trong câu bông đùa nhắc tới qua?
Vạn nhất rơi vào tay những kẻ đối địch với Phán quốc, chống cự vô ích. Gian tế bị bắt, cái chết chưa đến, máu đã bị rút cạn bởi trăm loại cực hình.
Chi bằng ngay lúc này dứt khoát cắn lưỡi tự vẫn.
"Đừng ngu ngốc, ta không dễ gì mang ngươi từ trong chỗ hỗn loạn đó ra."
Cả người Tống Ý Thiên buông lỏng như con rối đứt dây, nàng hốt hoảng quay đầu lại.
Hứa Dĩ Phàm một tay kia vẫn giữ lấy nàng, nhiều mảng sáng tối đậu trên tóc đen buông dài tuỳ tiện thả sau lưng, đuôi mắt trầm mỹ thế nhưng có tia bất mãn khó mà phát hiện.
Nàng lúc này đầu óc trắng xoá, đưa tay lên giữ lấy ngực trái đang đập kịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-mich-tham-cung-phi-de/1730757/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.