Đi thêm một ngày nữa đã tới dịch quán lớn nhất ở Tuyền Châu, kinh đô Nghi quốc. Nước Nghi chủ thổ, có tục thờ đất thờ đá, ăn côn trùng và bò sát, đặc biệt là chỉ cúng thánh thần không thờ gia tiên. Trước kia khi còn ở Trịnh quốc, luôn luôn nghe thấy người ta gán cho Nghi quốc một chữ "man", ý nói con người thô kệch, tính cách cục cằn dữ tợn, đời sống lạc hậu yếu kém.
Nhưng tận mắt chứng kiến rồi mới thấy, thành Tuyền Châu tấp nập phồn thịnh không kém bất cứ kinh đô nào. Phủ hộ thành hàng, quán xá san sát, là một nơi rất thuận lợi để làm ăn.
Dịch quán tuy sức chứa rất lớn, nhưng trên dưới Lãnh thương đoàn có ba mươi bảy người, thành ra phải thuê hai dãy biệt viện phía nam. Tống Ý Thiên và Hứa Dĩ Phàm vẫn ở hai sương phòng trong cùng một viện, xung quanh là nơi ở của thủ vệ. Còn biệt viện thứ hai một gian dành riêng cho trù nương lo việc bếp núc và mười tú nương của thương đoàn, gian kia dành cho thuyền phu.
Việc đầu tiên khi Tống Ý Thiên làm khi tới Tuyền Châu là cử Tâm Liên dẫn theo một tiểu cung nữ nữa ra ngoài, nghe ngóng tất cả tin tức về hậu cung nước Nghi, thông tin về năm vị hoàng tử cùng gia quyến. Tâm Liên trước nay tính cách tinh nghịch cởi mở, vừa nói có thể khiến người ta có cảm giác thân thiết, chắc chắn rất nhanh sẽ nắm bắt được tình hình.
Đúng như nàng nghĩ, chẳng quá nửa ngày, hai người bọn họ đã về tới nơi, đem theo một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-mich-tham-cung-phi-de/1730754/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.