Tống Ý Thiên nặng nề nâng mi mắt, không kìm được thở dài một hơi.
Vào cung mới có gần hai tháng trời, ấy vậy mà nửa thời gian của nàng đều là trên giường bệnh, số dịp tỉnh dậy trong hoàn cảnh thế này thực không biết đã là lần thứ bao nhiêu.
Chỉ là lần này, nàng có lẽ sẽ không thể nào quên.
Tâm Liên cùng Linh Lung khẽ đẩy cửa đi vào, thấy Tống Ý Thiên đã tỉnh, lại thấy nàng thần sắc ngẩn ngơ như người mất hồn, bèn vội vã đặt âu nước ấm bên cạnh giường, lao vào lòng nàng nghẹn ngào: "Công chúa, người cuối cùng cũng tỉnh rồi". Tống Ý Thiên cứng người, muốn đưa tay lên ôm lấy Tâm Liên mà an ủi, nhưng rốt cuộc trong đầu chỉ là một mảng kí ức chồng chéo hỗn độn, đành thẫn thờ thõng tay xuống, nhàn nhạt nói: "Cứ để ta một mình đi". Tâm Liên vốn hiểu rõ nàng đang bị thế nào, làm sao chịu để nàng lại một mình, dùng sức lắc đầu nấc lên: "Không được, từ nhỏ nô tỳ đã... Công chúa đừng như thế này nữa được không, nô tỳ sợ lắm. Năm xưa chỉ có vương gia mới giúp được, nay người đã không còn bên cạnh, há công chúa lại tự mình làm khổ mình sao?".
Không còn sức, cũng không có hứng thú mở miệng, hơn nữa dù có nói thì Tâm Liên vốn luôn cứng đầu nào có chịu nghe, Tống Ý Thiên chỉ đành ngước mắt hướng về phía Linh Lung, khẽ lắc đầu. Linh Lung quả nhiên hiểu ý nàng, nhẹ kéo tay Tâm Liên cất giọng điềm đạm: "Để cho người nghỉ ngơi một chút". Nói rồi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-mich-tham-cung-phi-de/163157/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.