Tống Ý Thiên bất giác có chút hỗn loạn, vội đứng dậy hành lẽ: "Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng"
Khắp không gian im lặng như tờ, yên ắng đến độ có thể nghe được tiếng mặt hồ gợn sóng, tiếng gió thỏi qua những khóm hoa, và cả tiếng hô hấp của Hứa Dĩ Phàm. Hắn tuy chỉ mặc bộ y phục màu tím bình thường lại đã ngấm nặng trịch nước lạnh băng, nhưng toàn thân vẫn toát ra một khí thế cực kì uy mãnh cùng khí chất cao quý của bậc đế vương. Từng đường nét trên khuôn mặt hắn đều vô cùng thanh nhã, như một bức tượng được chạm khắc tỉ mẩn bằng tất cả tài hoa tinh túy của đất trời, nhưng lại mang vẻ lạnh lùng băng lãnh. Từng giọt nước long lanh theo suối tóc trắng tựa thiên vân của hắn rơi xuống, càng khiến cho người ta không rét mà run trước mãnh lực bức người của hắn.
Hứa Dĩ Phàm lười nhác ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng quét về phía nữ nhân ướt sũng trước mặt: "Ngươi là ai?"
Thanh âm lạnh lẽo, từng tiếng từng tiếng nhẹ rơi vào tai Tống Ý Thiên, như chiếc móc câu vô hình kéo tâm trí nàng trở lại. Không được rồi, dung mạo của nàng!
Hứa Dĩ Phàm không giống như phụ vương của nàng ở Trịnh quốc. Hậu cung nước Trịnh có tới hơn hai trăm nữ tử, trừ ra mười bốn, mười lằm người ở hàng chủ tử là còn được nhắc tới, ân sủng thường xuyên, còn lại tất thảy đều là những tiểu chủ vô danh thậm chí còn chẳng được nhớ tên, nhớ mặt. Nhưng Vũ Triều đế lại khác. Trên dưới Phán quốc chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-mich-tham-cung-phi-de/163143/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.