Mấy vị ma ma được chọn đó, ngày thường chuyên xử lý việc vặt trong lục cung, cực kì khôn khéo giỏi giang. Đã có ý chỉ của Đồng quý phi cho phép dùng hình nên họ càng hăng hái hơn bội. Cả đêm thẩm tra nghiêm ngặt, đến buổi trưa ngày hôm sau mới hỏi ra được manh mối. Đồng quý phi nhìn khẩu cung nhận tội mà không thể thở nổi, nàng ho liên tục. Cung nữ vội lên hầu hạ, khó lắm mới thở bình thường lại được, nàng khẽ thở hổn hển: "Ta...... Ta đi Càn Thanh cung gặp hoàng thượng."
Hoàng đế lại không có ở Càn Thanh cung, sau khi tan triều thì đã tới Từ Ninh cung. Đồng quý phi đành đi tới đó, vừa xuống kiệu thì Thôi Bang Cát đã dẫn người ra đón. Hắn thỉnh an Đồng quý phi rồi khẽ bẩm: "Quý phi chủ nhân đến không đúng lúc rồi, thái hoàng thái hậu đang ngủ trưa ạ."
Đồng quý phi ngừng bước, hỏi hắn: "Thế còn hoàng thượng?"
Thôi Bang Cát giật mình, vội cười: "Vạn tuế gia ở Đông Noãn Các, đang xem tấu sớ."
Đồng quý phi liền đi về Đông Noãn Các, Thôi Bang Cát lại bước nhanh lên phía trước, cất cao giọng hô: "Vạn tuế gia, quý phi chủ nhân đến thỉnh an người ạ." Nói xong mới vén mành lên.
Lâm Lang vốn đứng trước bàn chép lại "Kim Cương kinh", nghe thấy tiếng Thôi Bang Cát thì vội vàng buông bút, tiến lên đón. Nàng thỉnh an Đồng quý phi. Đồng quý phi không ngờ sẽ gặp nàng ở đây, vì không ngờ nên cũng chẳng kịp nghĩ nhiều. Hoàng đế đang ngồi ở đầu bên trái tràng kỷ xem sớ, thấy nàng đến thì đứng dậy, tự mình tới đỡ nàng: "Nàng đang ốm. Có việc gì thì sai người đến bẩm một câu là được, việc gì phải gắng gượng đến đây chứ."
Đồng quý phi vừa vào noãn các đã thấy một cảnh này. Tuy hoàng đế cách Lâm Lang mười mấy trượng, nhưng hai người giống như đôi phu thê bình thường vậy, chẳng có khoảng cách quân thần (vua và bề tôi). Lòng nàng đan xen nhiều loại cảm xúc, lại nghe hoàng đế nói vậy thì vành mắt liền đỏ. Nàng nhớ địa vị của mình, cố gắng bình tĩnh trả lời: "Chuyện bánh có thuốc có biến chuyển mới, thần thiếp không dám tự ý quyết định nên tới đây bẩm lên hoàng thượng." Lại liếc nhìn Lâm Lang, nàng đứng đó, hơi dựa trán vào cửa sổ. Nắng xuân tươi đẹp qua cửa sổ chiếu vào khuôn mặt nàng. Tuy không diễm lệ nhưng lại có một cảm giác dịu dàng trầm tĩnh, mờ ảo như ánh sáng tỏa ra từ ngọc. Trong tai nghe tiếng hoàng đế nói: "Nàng ngồi xuống rồi nói."
Hắn xoay mặt bảo Lâm Lang: "Đi đem trà lên."
Đồng quý phi cùng hoàng đế có quan hệ họ hàng thân thích. Vị trí còn trống trong hậu cung hiện nay, tuy hoàng đế chưa có ý định lập lại hoàng hậu, nhưng lâu nay vẫn cực kì quan tâm đến nàng, tôn trọng nàng. Đến lúc này nàng mới lờ mờ cảm nhận được rằng tuy hắn đối với nàng có sự tôn trọng, nhưng sự tôn trọng này lại khiến hai người cách biệt một tầng. Nghe hắn tùy ý gọi Lâm Lang đi chuẩn bị trà như thế, nàng chợt cảm thấy trong noãn các, vị quý nhân thấp bé kia dường như còn thân thiết với hoàng đế hơn vị quý phi là nàng. Bản thân nàng như một người khách vậy, trong lòng thấy buồn bã như mất đi gì đó.
Lâm Lang đáp vâng rồi đi xuống. Đồng quý phi lấy lại tinh thần rồi nói: "Sự tình đúng như lời hoàng thượng. Đã có chuyển biến. Cung nữ đã nhận tội khai là do Đoan tần sai bảo nàng ta đổ tội lên Ninh quý nhân. Vị thuốc hồng hoa cũng là Đoan tần sai người mang từ ngoài cung vào. Thần thiếp đã cho người giam hết thái giám, cung nữ lén truyền dược liệu vào cung rồi. Bọn họ đều đã nhận tội. Thần thiếp sợ xảy ra rắc rối khác nên phái hai ma ma tới chỗ Đoan tần. Phải xử lý thế nào xin hoàng thượng quyết định."
Hoàng đế im lặng hồi lâu, Đồng quý phi thấy lông mày hắn nhíu lại vào nhau, trên mặt có chút mệt mỏi cùng uể oải. Nàng vào cung từ năm 14 tuổi, qua lại với hoàng đế nhiều năm, rất ít khi thấy hắn có vẻ mệt như thế này, lòng mờ mịt không biết phải làm sao. Giọng hoàng đế lại vẫn bình thản như thường: "Xét hỏi. Nhất định phải tra cho rõ ràng. Nàng sai người đi thẩm vấn Đoan tần. Trẫm bạc đãi nàng chỗ nào mà khiến nàng ta lại có hành động tàn ác bỉ ổi như vậy. Nàng lui đi, trẫm mệt rồi."
Lâm Lang bê khay trà lên, Đồng quý phi đã lui xuống rồi. Hoàng đế dựa người trên tràng kỷ, mắt nhìn chằm chằm vào bản tấu. Mực đỏ trên đầu chiếc bút lông nhỏ gác trên gác bút đã dần khô. Nàng gọi khẽ: "Hoàng thượng."
Hoàng đế duỗi tay nắm tay nàng, khe khẽ thở dài: "Các nàng ấy cả ngày tính kế, tính làm sao được vinh hoa, sủng ái, tính kế với ta, tính kế với người khác nữa. Cung này chẳng khiến người ta yên ổn lấy một ngày."
Nàng nửa quỳ nửa ngồi ở bậc để chân, nói nhỏ: "Đó là vì các nàng đều coi trọng hoàng thượng, trong lòng lo lắng cho hoàng thượng cho nên mới đi tính kế với người ta."
Hoàng đế ừ một tiếng, hỏi: "Vậy còn nàng. Nếu nàng coi trọng trẫm, trong lòng lo lắng cho trẫm, vậy nàng cũng sẽ tính kế trên người trẫm sao?"Nàng chợt thấy lạnh lẽo trong lòng. Ánh mắt hắn mát lạnh, cứ chăm chú nhìn vào nàng. Đôi mắt đen kịt, như sâu không đáy. Tim nàng đập thình thịch, bật thốt lên theo bản năng: "Lâm Lang không dám." Hoàng đế rời ánh mắt, vươn cánh tay ôm lấy nàng, thì thầm: "Trẫm tin nàng sẽ không tính kế với trẫm. Trẫm tin nàng."
Đáy lòng nàng có một nỗi đau đớn không nói nên lời. Tay hoàng đế từ từ lạnh dần, hơi thở nhẹ nhàng mà thưa thớt phả nào tóc nàng. Tóc nàng đen nhánh mà dày, vài sợi bị rối, buông lơi bên tai. Nàng nhớ lại lúc nàng còn nhỏ, ma ma chải đầu cho nàng, trong lúc vô ý thì nói một câu: "Tóc đứa bé này sao lại mảnh thế." Sau này mới nghe người ta nói tóc mảnh là người không có nhiều phúc, thật là đúng. Đời này của nàng không có mấy phúc phận, đến bây giờ, thân thể đã ở dưới vực sâu vạn trượng, không có lấy một đường sống, tiến thoái lưỡng nan. Chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, trong lòng vô cùng thê lương, chẳng dám ngẩng đầu lên. Bậc để chân từ gỗ tử đàn vốn là chất gỗ chắc, nàng gùy ở đó chẳng nhúc nhích, chỉ là lười cựa mình. Chân co lại lâu nên thấy râm ran tê dại. Tê từ đầu gối lên. Hoàng đế cũng không cử động. Chiếc túi nhỏ hắn thắt bên thắt lưng màu vàng đang buông thõng xuống mép tràng kỉ, đồ vật của hoàng đế theo lệ được thêu hoa văn rồng, hàng ngàn hàng vạn mũi kim tạo nên hình ảnh dữ tợn như đang sống thật vậy. Không biết vì sao nàng thấy có chút buồn bã, giống như là đánh mất một thứ gì rất quan trọng, lại cũng không nhớ ra là mất gì, trong lòng có nỗi khổ sở quạnh quẽ."
Thái hoàng thái hậu ngủ trưa dậy thì hoàng đế đã đi Hoằng Đức điện. Sau khi ngủ dậy, trà bánh được truyền lên. Lâm Lang hầu hạ thái hậu ăn uống theo thường lệ. Thái hoàng thái hậu nói chuyện trà bánh một hồi, lại nói thêm vài chuyện khác, sau đó chợt hỏi: "Lâm Lang, chuyện bánh có thuốc lần này con nghĩ thế nào?"
Lâm Lang hơi kinh ngạc, vội vàng trả lời: "Thân phận Lâm Lang thấp kém, không dám bàn bừa chuyện lục cung. Huống hồ chuyện này khởi nguồn từ Lâm Lang, đến nay liên lụy đến nhiều người. Lâm Lang thật sự rất bất an."
Thái hoàng thái hậu hơi cười cười, nói: "Về thân phận của con ta đã nói với hoàng thượng từ lâu. Vốn định phong con lên tần vào tết Vạn Thọ, ai dè con lại cứ ốm suốt. Mai này chọn lấy một ngày đẹp đi bảo bên Nội Vụ phủ ghi lại."
Lâm Lang thấy thái hoàng thái hậu hiểu lầm thì càng sợ hơn, nàng nói: "Thái hoàng thái hậu và hoàng thượng đối xử với Lâm Lang rất tốt, Lâm Lang đều hiểu cả, Lâm Lang không dám cầu những thứ khác."
Thái hoàng thái hậu đáp: "Con ngoan, ta biết con không để ý cái hư danh rồi chức vị đó, nhưng mà người ta lại coi trọng mấy thứ này. Chúng ta cũng không thể để họ xem thường con được. Hoàng đế là vua của một nước, trong lục cung hắn muốn cất nhắc ai thì sẽ cất nhắc người đó. Thiên tử Đại Thanh chúng ta thích một người trong lòng chẳng lẽ lại phải lén la lén lút sao?"
Trong lòng Lâm Lang là một mảng hỗn loạn. Thái hoàng thái hậu nhìn mình cười, khóe mắt lờ mờ có nếp nhăn biểu lộ sự thay đổi của năm tháng. Nhưng đôi mắt vẫn chưa hề già đi, ánh mắt dậy sóng như hồ nước sâu ngàn trượng, sâu vô cùng, dường như có thể nhìn đến tận đáy lòng của người ta. Nàng cảm thấy một sự sợ hãi không yên, cố gắng bình tĩnh lại đáp lời: "Tạ ân điển của thái hoàng thái hậu. Lâm Lang biết người vẫn luôn thương Lâm Lang, chỉ là Lâm Lang xuất thân thấp hèn. Hoàng thượng chiếu cố tới Lâm Lang như vậy đã là phúc lớn không ngờ của Lâm Lang rồi. Thái hoàng thái hậu lại ban thưởng ân điển như vậy thì Lâm Lang thật sự không dám nhận. Xin thái hoàng thái hậu thương cảm."
Thái hoàng thái hậu cười với Tô Mạt Nhĩ: "Ngươi xem đứa trẻ này đi, sắc phong cho nàng, người ta có muốn cũng chẳng được, thế mà có mình nó lại như chỉ sợ tránh không kịp." Xoay mặt nói với Lâm Lang: "Hôm trước con làm chè hoa gì ấy nhỉ, bây giờ ta rất muốn ăn."
Lâm Lang đáp: "Không biết chè mà thái hoàng thái hậu nhắc tới có phải là chè hoa thược dược?"
Thái hoàng thái hậu gật đầu: "Chính nó."
Lâm Lang mỉm cười: "Vậy con sẽ đi chuẩn bị cho người ngay." Nàng cúi chào rồi lui ra ngoài.
Thái hoàng thái hậu chăm chú nhìn theo dáng đi uyển chuyển của nàng. Ánh mắt quay về trong noãn các, nụ cười trên mặt dần mất đi, nói chầm chậm với Tô Mạt Nhĩ: "Ít ra nó vẫn còn hiểu chuyện."
Tô Mạt Nhĩ im lặng không đáp lời. Thái hoàng thái hậu lại thở dài một hơi: "Năm đó Phúc Lâm muốn phế truất hoàng hậu, lập Đổng Ngạc thị lên làm hậu, câu Đổng Ngạc đã nói thế nào?"
Tô Mạt Nhĩ đáp: "Tất nhiên nô tì vẫn còn nhớ rõ. Năm đó người từng nói rằng có thể mở miệng nói ra câu đó đúng là một người thông minh nhanh nhẹn. Tiên đế muốn lập Đổng Ngạc hoàng quý phi lên làm hậu, hoàng quý phi đã đáp: "Hoàng thượng muốn đặt thiếp lên than cháy đỏ sao?"
Thái hoàng thái hậu hơi hơi cười: "Chúng nó tính toán đủ mọi cách, đâu biết rằng trong hậu cung này, tất cả sủng ái đều rơi vào một người. Thật ra cũng tốt nếu so với việc bị nướng trên đống lửa cháy hừng hực. Địa vị càng cao thì người ghen ghét lại càng nhiều, tất sẽ vẫy gọi tai họa." Ngừng một lát rồi nói tiếp: "Hoàng đế biết rõ điều này nên mới dùng chiêu "di họa giang đông" (chuyển nguy hiểm và tai họa sang người khác). Đưa Ninh quý nhân lên vị trí cao vời vợi kia, khiến người ta tập trung chú ý hết vào nó."
Tô Mạt Nhĩ nói: "Hoàng thượng sáng suốt hơn người."
Thái hoàng thái hậu lại thở dài, lạnh nhạt nói: "Còn sáng suốt cái nỗi gì? Đã phải dùng tới chiêu thức của đế vương dùng để điều khiển quần thần vào hậu cung, thật là đáng thương đáng giận."
Tô Mạt Nhĩ im miệng không dám nói một hồi lâu, sau đó mới cất giọng: "Vạn tuế gia chỉ là bất đắc dĩ nên mới phải dùng tới hạ sách này."
Thái hoàng thái hậu nói: "Dạy bảo chúng nó một chút cũng tốt, cho chúng nó suốt ngày đỡ cho là mình thông minh, tránh cho lục cung lộn xộn." Sắc mặt khó tránh hiện lên vẻ buồn bã: "Hiện giờ điều ta lo lắng chính là Huyền Diệp nó quá si mê rồi. Có nhiều lần ta thấy, hắn rõ ràng nhận ra Lâm Lang vờ thuận theo hắn, thế mà lại điềm nhiên giả như không hay biết gì. Bây giờ hắn cứ lừa chính bản thân vậy, có thể thấy đã bức mình tới bước nào."
Tô Mạt Nhĩ đáp lời: "Vị Vệ chủ nhân này đã không muốn chức vị, lại cũng không cần vinh hoa, sủng ái, nàng ta việc gì phải khổ vậy?"
Thái hoàng thái hậu nói: "Ta thấy chắc chắn có gì đó mà chúng ta không biết. Nhưng mà theo ta, nó như vậy giống như muốn tự bảo vệ mình. Trong cung này nếu muốn đứng vững chân, cũng chẳng dễ dàng gì. Ngươi không đi chọc người ta thì người ta cũng tìm ngươi gây chuyện. Nhất là hoàng đế lại không bỏ được nó, nó biết không tránh được những mưu đồ dù ngấm ngầm hay công khai, cho nên mới muốn tự bảo vệ." Lại thở dài một hơi: "Tuy cũng chẳng phải chuyện gì xấu. Sớm muộn gì thì đứa tôn nhi ngốc này của ta cũng sẽ hiểu ra thôi. Đợi đến lúc mà nó không lừa được chính mình nữa thì không biết còn ra cái dạng gì."
Tô Mạt Nhĩ hiểu rõ ý của người, vội nói: "Xưa nay Vạn tuế giá luôn quyết đoán, nhất định sẽ không u mê chẳng chịu tỉnh giống tiên đế."
Thái hoàng thái hậu chợt cười nhẹ: "Ta biết hắn sẽ không giống Phúc Lâm."
Sau lưng người, nắng xuân tươi đẹp chiếu qua khung cửa sổ, vào chiếc áo gấm xanh ngọc hoa văn chữ phúc, thọ, thêu hình cây tùng, chim hạc, khiến những sợi kim tuyến trên áo lấp lánh chói mắt. Thái hoàng thái hậu nhìn những tia lấp lánh đó, từ từ đưa tay vuốt tua rua trên vạt áo trước, người nói: "Chúng ta cũng không thể để hắn giống Phúc Lâm."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]