Mãi đến tháng 12 năm Đinh Mão, đại giá mới đi khỏi Vĩnh Định Môn, đi về hướng Nam Uyển. Ngày hôm đó hiếm khi mới được một ngày trời nắng đẹp, mặt trời chiếu xuống lớp tuyết dày, phát ra những tia sáng vàng kim loá mắt.
Hai bên đường đi đều được giăng bạt màu vàng. Sương thấm vào làm nó ướt đẫm rồi đông cứng lại từ lâu. Quan viên cùng ba doanh tướng sĩ, đại đội nhân mã hộ tống vây quanh một đoàn mười sáu người cùng ngự giá bằng gỗ, nước sơn đỏ thẫm, lăn bánh một cách đều đặn. Gió sáng sớm thổi vào những chiếc ô và lá cờ giữa hàng ngũ, làm nó bay phấp phới.
Pha Nhĩ Bồn lĩnh việc của Nội đại thần, cưỡi con ngựa đi theo sát phía sau ngự giá. Chợt thấy Hoàng đế vén màn xe lên, vẫy một cái, lại là vẫy hướng Nạp lan Dung Nhược. Nạp Lan vội phi ngựa đến gần, cách Hoàng đế một cái cửa sổ xe. Hoàng đế trầm ngâm một lúc rồi mới sai bảo hắn: "Khanh đi lo liệu cho xe phía sau."
Nạp Lan lĩnh chỉ, xoay ngựa đi về phía sau hàng ngũ. Phía sau đều là xe ngựa của hậu cung, Nạp Lan thấy một chiếc xe màu xanh như màu y phục của cung nữ, bánh xe lớn sơn màu đỏ, không biết là xe của vị phi tần nào theo tùng, trong lòng hắn tuy cảm thấy kì lạ nhưng Hoàng đế phái hắn qua đây, hắn đành ghìm cương ngựa, đi bên sườn xe không nhanh cũng không chậm.
Vì thời tiết nắng ấm nên trên đường tuyết đang dần tan, cực kì khó đi. Dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-mich-khong-dinh-xuan-duc-van-san-khong-vang-ve-tan-xuan/3114926/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.