Hoa Chỉ yên tĩnh nhìn Liễu Thuý đang giãy giụa dưới đất: “Muốn xin ta tha cho ngươi?”Đôi mắt của Liễu Thuý tràn đầy hy vọng, gật mạnh đầu, nghẹn ngào lên tiếng.“Khi mẫu thân ta bị bắt nạt, ngươi có từng nghĩ qua buông tha cho bà ấy chưa? Khi bà ấy chùm chăn khóc, ngươi có cảm thấy áy náy không? Tha cho ngươi? Ngươi đang nói đùa đấy à?” Hoa Chỉ đi qua người nàng ta, hướng về phía cửa: “Dạy dỗ nàng ta chút đi, đừng để Tam thẩm tưởng rằng chúng ta làm gì người của bà ta đó.”Lưu Hương mỉm cười: “Tiểu thư yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ dạy dỗ nàng ta một cách thỏa đáng ạ.”Lão phu nhân đang chuẩn bị nghỉ trưa thì nghe hạ nhân báo Hoa Chỉ đến, mí mắt bà không khỏi co giật.
Đứa trẻ khiến người ta không cách nào soi mói được, mà nay lại đến tìm bà vào giờ này, e rằng không phải chuyện nhỏ.Hoa Chỉ vừa đi vào đã tố cáo: “Con làm phiền tổ mẫu nghỉ ngơi rồi.
Nhưng thực sự có chuyện này khiến con vô cùng khó chịu, nếu không giải quyết ngay, lòng cháu gái sẽ không thể nhẹ nhõm được ạ.”Lão phu nhân và Tô ma ma nhìn nhau, từ khi Hoa Chỉ bắt đầu quản lý gia đình chỉ nhìn thấy được dáng vẻ giải quyết mọi việc dễ dàng của nàng, đây là lần đầu tiên nàng nói ra những lời yếu thế này.Lão phu nhân cũng không nằm được nữa, bà ngồi dậy, muốn bước xuống giường.Hoa Chỉ vội vàng cản lại: “Người đừng đứng dậy ạ, như vậy khiến cháu gái trông không hiểu chuyện lắm.”Lão phu nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-hoa-chi/3495677/chuong-38.html