Sáng sớm ngày hôm sau, khi Hoa Chỉ dùng xong bữa sáng đi ra tiền viện thì đào đã được chất thành núi ở đó, liên tục có người đổ chỗ đào trong thúng được gánh vào ra đất.Trong không khí thoang thoảng mùi hương của đào, dù chưa đến mùa thu nhưng lại có cảm giác như thu hoạch rất hậu hĩnh, khiến tâm trạng của mọi người tốt lên.“Tiểu thư, người ăn thử đi.” Phất Đông bưng một dĩa nhỏ với những miếng đào đã được gọt sạch vỏ, trông rất mọng nước.
Nàng cắn một miếng, hương vị ngọt ngào tiến vào lòng.“Chọn vài quả ngon mang về nhà, nhiều một chút.”“Vâng.”Hoa Chỉ quan sát khu viện đã được cải tạo lại theo bản vẽ của nàng, công việc tỉ mẩn cần phải làm trong nhà, nhưng công tác chuẩn bị ban đầu lại phải hoàn thành ở bên ngoài.
Nàng lo lắng thời tiết thay đổi thất thường nên đã bảo người dựng một cái rạp.
Nàng lại sợ lượng nước sử dụng nhiều sẽ bị tích nước nên đã làm thêm vài ống thoát nước ở chỗ giếng.Hai mươi mấy nha hoàn, nô tài đều xắn tay áo và ống quần lên, một bộ phận thì bận rộn ở chỗ giếng, nào là múc nước, rửa đồ, gánh thúng, nhưng trên khuôn mặt của bọn họ đều là niềm vui.
Ánh mặt trời chiếu lên người họ, rồi lại chiếu vào trong nước, khúc xạ ra ánh sáng chói mắt, trông vô cùng dồi dào sức sống.Hoa Chỉ âm thầm vui mừng, nhưng nàng cũng thích xem khung cảnh vui vẻ như vậy, nàng im lặng nhìn một lúc mới nhỏ giọng căn dặn: “Cách gọt vỏ không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-hoa-chi/3495671/chuong-32.html