Bão Hạ lấy nước lau sạch bùn đất dính trên hòm, rồi dùng túi bọc kỹ lại.
Niệm Thu kỹ tính, sợ người khác nhận ra được gì đó, nàng ấy lại lấy thêm một chiếc hòm bằng với chiếc hòm kia, lấy sách trong phòng cho vào bên trong.
Khi khiêng lên xe ngựa, nàng ấy cố ý vấp ngã để sách bên trong rớt ra đất.
Như vậy thì người có lòng muốn nghe ngóng tin tức cũng chỉ xem như bên trong hai chiếc hòm này đều là sách cả.Trên đường đi đến trang viên, Hoa Chỉ đều giữ im lặng.Lúc ra khỏi cửa, bầu trời vẫn còn trong xanh hình như cũng hưởng ứng theo tâm trạng của nàng mà dần bị mây đen bao trùm.
Bão Hạ có chút nóng lòng, biệt viện và trang viên không ở chung một hướng, đi qua đó ít nhất phải mất hơn một canh giờ, nhất định đừng có mưa vào lúc này.Nhác thấy tiểu thư mình vẫn còn buồn rầu, nàng ấy vén rèm căn dặn: “Đi nhanh chút đi.”Nghe được giọng nói của nàng ấy, Hoa Chỉ cũng lấy lại tinh thần, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, nỗi nhớ người nhà càng thêm sâu nặng.
Nàng mong rằng bọn họ ở nơi đó vẫn là bầu trời trong xanh, ánh mặt trời đừng quá gắt, cũng đừng đổ mưa, kể cả những huynh đệ mà thường ngày nàng chẳng nói được bao câu cũng đừng bị bệnh, mọi người đều phải bình an.Khi Hoa gia xảy ra chuyện, nàng mới thực sự cảm nhận được tình đoàn kết của cả gia tộc.
Có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, đương nhiên cũng có oán trách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-hoa-chi/3495658/chuong-19.html