Giờ đã gần 7 giờ tối, đường đi đã không còn nhìn rõ, Thanh Tư Phong soi đèn pin trong tay chiếu sáng con đường dưới chân, đi song song cùng Lam Vũ Đình.
Nhiệt độ đã hạ xuống thấp, Thanh Tư Phong nhìn người bên cạnh chỉ mặc một cái váy liền mỏng tay dài, thật sự sợ cô tiểu thư này bị cảm lạnh, nghĩ vậy cô dừng lại cởi áo khoác của mình ra rồi đắp lên lưng Lam Vũ Đình.
Lam Vũ Đình còn nghi hoặc khi thấy Thanh Tư Phong cởi áo ngoài, chưa kịp hỏi thì thấy cô khoác áo lên người nàng, người nọ giọng lãnh đạm: "Trời lạnh, nhị tiểu thư coi chừng bị cảm", nói rồi cầm đèn pin tiếp tục đi. Nàng chỉ có thể nhỏ tiếng cám ơn một cái rồi kéo kéo áo.
Thấy sắp tới biệt thự của mình, Lam Vũ Đình chợt cất tiếng: "Cảm ơn Tư Phong, hôm nay hai lần làm phiền cô rồi".
Đứng trước cửa Lam Vũ Đình kéo chiếc áo mang mùi hương dịu nhẹ của hoa hướng dương và thơm mát của cây cỏ xuống, Thanh Tư Phong nhận lại áo, xua tay nói: "Không phiền, nhị tiểu thư nếu muốn đi dạo thì cứ tìm tôi, bất quá tôi chỉ lo lắng cho sức khỏe của cô thôi".
Hai người đứng ngoài cửa hàn huyên một lát mới phất tay tạm biệt nhau.
Thanh Tư Phong về đến nhà ngồi suy tư một lúc, sau đó đứng dậy lục trong ngăn kéo ra một chiếc điện thoại, lắp pin vào rồi thử khởi động, cái điện thoại này là sau khi cô lên núi đã không sử dụng nữa, hôm nay định gọi một người nên bật lên thử.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-duong-vo-han-hao/243848/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.