Mười năm trước, có một vị hoàng tử bé, mẫu thân của nó là Dụ phi, mĩ nhân khuynh thế, xinh đẹp nhất lục cung, cũng là mục tiêu đáng ghanh ghét nhất của Hoàng Hậu và các vị phi tần. Một hôm, vị hoàng tử bé ấy nuôi được một chú thỏ trắng, mỗi ngày đều bồng nó đi chơi khắp nơi vui ơi là vui, không may gặp phải Hoàng Hậu nương nương tại Ngự hoa viên. Hoàng Hậu nương nương hỏi, Phi Dật à con có thích con thỏ này không? Hoàng tử gật gật đầu. Hoàng Hậu nương nương cười bảo, hèn gì mà con thỏ béo núc, Đức công công, ngươi bảo người đem con thỏ này nấu canh rồi ban cho các nương nương mỗi người nếm thử một chén đi. Vì thế, chiều hôm ấy bé con thấy một chén canh thịt thỏ được bưng vào tẩm cung của nó. Dụ phi xoa đầu vị hoàng tử mà nói, Phi Dật à, Hậu cung này là nơi mà hễ con càng thích cái gì thì càng phải lờ nó đi, vậy thì con mới có thể bảo vệ nó được.
“Nghi nhi, ở trước mặt bao nhiêu người, cười nhạo em, là bảo vệ em và cũng chính là phương thức dịu dàng của ta.” Phi Dật kể xong câu chuyện xưa kia, nhẹ nhàng bảo.
“Lục…ca…” Trong nháy mắt, chân mày Mộ Dung Nghi không kềm được mà nhăn lại, trong mắt là một nỗi mông lung.
“Đáng tiếc, cái phương thức ấy cũng đã đẩy em vào vòng tay người khác.” Phi Dật vén mớ tóc lòa xòa trong gió, “Nhưng mà từ giờ trở đi, ta đã có quyền đối xử với em như ta vẫn hằng khao khát.”
Phi Dật trước mắt này nơi nét mi đường mày chẳng có sự mê hoặc chết người, trong mắt cũng không tồn đọng một tia phóng đãng bất kham nào, khóe môi cong lên cũng chớ hề lộ ra chút gì châm biếm, chỉ là một Phi Dật lặng yên, nhưng khiến Mộ Dung Nghi như đứng trước vực thẳm, ánh mắt không biết từ khi nào đã rơi thẳng xuống đó.
Một tháng sau, Mộ Dung Nghi lại đến hoàng lăng viếng mộ Tiểu Vũ, Tiểu Lam tử vốn dĩ muốn về chung, Mộ Dung Nghi phải hết lần này đến lần khác thuyết phục rằng bản thân suy nghĩ thông suốt cả rồi, tuyệt đối không làm chuyện gì điên rồ cả đâu, chỉ là muốn một mình trò chuyện với Tiểu Vũ mà thôi.
Cậu mua điểm tâm, nước trà ở ngoài cung vào ngồi trước mộ Tiểu Vũ đến tận khi mặt trời đã khuất bóng nơi ngọn núi đằng tây.
“Tiểu Vũ này, đệ nói xem sao trà này không ngon như hồi đó vậy?” Mộ Dung Nghi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Chắc là vì mỗi lần đều bị đệ chọc cười, trong lòng rất vui, ăn cái gì cũng thấy ngon cả…”
“Cửu vương gia nhớ Mộ Dung Vũ tới vậy, chắc là không muốn biết ngài ấy chết như thế nào đâu nhỉ?” Đột nhiên giọng nói của một người đàn ông vang lên từ đằng sau, Mộ Dung Nghi quay đầu lại, không ngờ lại thấy Thanh Trúc công tử.
“Sao ngươi lại ở đây?”
“Sao, bệ hạ chưa từng nói qua với ngài là Thanh Trúc thủ lăng cho tiên đế à?” Thanh Trúc cười nói.
“Cớ gì ngươi lại hỏi ta có biết nguyên nhân cái chết của Tiểu Vũ hay không? Đệ ấy hi sinh không phải là do trúng tên…” Mộ Dung Nghi nhíu mày, nếu là tên Thanh Trúc này nói, cậu không muốn nghe, nhưng một khi nói về Tiểu Vũ, dù có ghét Thanh Trúc đến thế nào, chính bản thân cũng không nhịn được mà hỏi thử.
“Ngài có biết có một loại thuốc tên là ‘Ái lô’ không?”
“Chưa nghe.”
“Đấy là một loại thuốc khá là đặc biệt, mỗi ngày chỉ cần cho một chút vào thức ăn của một ai đó, vết thương của người này sẽ không khép miệng, cứ liên tục sốt nhẹ không dứt, qua một thời gian thì suy tim mà chết.” Thanh Trúc công tử sâu xa mà nhìn Mộ Dung Nghi đang ngây ra.
Lời kể của Thanh Trúc với bệnh trạng của Tiểu Vũ giống nhau như đúc, lẽ nào Tiểu Vũ bị người ta hạ loại độc này mà chậm rãi chết mòn? Càng nghĩ càng thấy lạ, ngay từ đầu thái y đã nói là vết thương của Tiểu Vũ không nguy hiểm, vậy tại sao miệng vết thương không khép lại? “Ngươi nói cho ta biết những… này là có mục đích gì hả?” Mộ Dung Nghi cảnh giác hỏi.
“Đương nhiên không phải vì Tiểu Vũ. Chỉ là muốn nhìn thấy ngươi khổ sở một chút thôi. Ngươi khổ sở, vậy thì hắn cũng chẳng bao giờ được yên bình đâu.”
“Ngươi nói ai?”
“Cái gì cũng nói toạc ra cả thì còn gì hay ho chứ. Nếu không ngại thì ngươi đi hỏi Thôi thái y thử xem, rốt cục ai là người sai ông ta đổi thuốc đó cho Tiểu Vũ uống.” Thanh Trúc nói xong câu đó liền cất bước, để lại một Mộ Dung Nghi cau mày ngây ngẩn.
Tất nhiên nó sẽ đi hỏi Thôi thái y, nhưng nó biết nếu chỉ hỏi suông thì đời nào tìm ra đáp án chứ, hơn nữa, nếu nó nhớ không lầm thì Thôi thái y đang chuẩn bị cáo lão hồi hương.
Mộ Dung Nghi hồi cung liền tới Ngọc Vinh điện đem chiếc áo giáp mà Tiểu Vũ từng khoác mang trở về, sau đó bảo Tiểu Lam tử chuẩn bị một sợi dây đủ dài, đợi lúc phòng thuốc không có ai thì đem sợi dây luồn qua cửa sổ.
Đêm đó, Thôi thái y trở về phòng thuốc thu xếp đồ đạc, Mộ Dung Nghi sai người đi thông báo rằng Uẩn Phi nương nương không khỏe trong người, điều một vị thái y và một dược đồng đi, trong phòng thuốc chỉ còn lại một mình Thôi thái y. Mộ Dung Nghi bảo Tiểu Lam tử giật sợi dây, cửa sổ liền bật mở, tiếng cành cạch vang lên liên hồi, Thôi thái y vội chạy ra xem xem có chuyện gì, cửa lại tự nhiên mở toang hoác, cách đó khoảng một trượng là thân người mang giáp bạc đứng sừng sững trong sân.
“Thôi thái y——” thanh âm rùng rợn vang lên.
“Ai!” Thôi thái y kinh hãi, cả người lùi về sau, “Ngươi… Ngươi rốt cục là ai?”
“Thôi thái y —— ngươi khiến Mộ Dung Vũ chết oan ức——”
Vừa dứt lời, Thôi thái y đã buông mình ngã xuống đất: “Đừng… đừng có nói bậy! Thập điện hạ đã…”
“Ta xuống địa phủ, diêm vương gia bảo ta là bị trúng độc Ái Lô mà chết. Nói! Không phải ngươi làm thì là ai?”
“Ta… Ta… Không biết gì hết…. Ngươi là ai! Ngươi chắc chắn không phải Thập điện ha!” Giọng Thôi thái y run rẩy đến khàn đi. Nhưng vào lúc này, cửa sổ lại một lần nữa bật bung cành cạch.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]