Trước cửa cung Mộ Dung Nghi cùng quan viên các loại hăng hái đứng dàn hàng ngang trong đội ngũ nghênh đón Mộ Dung Ngọc, Mộ Dung Vũ trở về. Nó đang cố tưởng tượng ra hình ảnh Tiểu Vũ của nó cùng Tứ ca cưỡi ngựa oai phong bước vào cổng cung nhưng cuối cùng chỉ thấy Tam ca Mộ Dung Ngọc cùng Tứ ca Đinh Hiên vẻ mặt nghiêm trọng đi đằng trước, phía sau họ là một chiếc xe ngựa chầm chậm lăn bánh theo sau.
Sao thế này? Tiểu Vũ à?
Mộ Dung Nghi xông lên phía trước, chặn đầu xe, đem màn xe xốc lên.
Tiểu Vũ nằm bên trong, sắc mặt trắng bệch, môi không một chút huyết sắc, trước ngực là miếng băng vải tươm máu. Ngón tay Mộ Dung Nghi run run vươn tới, hơi thở yếu ớt của Tiểu Vũ run rẩy trên đầu ngón tay nó. Mộ Dung Nghi xoa nhẹ lên mặt cậu, nóng quá, hẳn là đang sốt cao.
“Nó…. Bị sao…” Mộ Dung Nghi quay đầu lại.
“Cửu đệ…. Thập đệ lúc đàn áp bạo loạn bị trúng tên….” Đinh Hiên xuống ngựa, nhẹ nhàng bắt lấy vai Mộ Dung Nghi, “Vốn muốn mang đệ ấy trở về sớm một chút, nhưng cơn bạo động khiến bọn ta không trở về yên ổn được….”
“Nó chỉ bị thương thôi, sẽ không sao hết mà đúng không?” Mộ Dung Nghi nắm lấy tay Đinh Hiên, run rẩy đến đáng thương.
“Đúng… Chúng ta có nhiều thái y mà….”
Mộ Dung Vũ được đưa về Ngọc Vinh điện, sau khi thái y khám và chữa bệnh xong thương thế rốt cục cũng ổn. Mộ Dung Nghi ngày đêm túc trực bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-chieu-hue-phuong-dien/3195897/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.