“Đừng—— Lục ca!” Mộ Dung Nghi vươn tay muốn chộp lại.
“Cái gì đây? Yêu sách của vạn dân này!” Phi Dật quăng yêu sách lại cho Mộ Dung Nghi như đồ chơi, “Thiệt là lỗi thời mà!”
“Hả?” Mộ Dung Nghi nhét bản yêu sách vào lòng cẩn thận rồi giương mắt nhìn Phi Dật, ngơ như bò đeo nơ.
“Này nhà quê, nếu nhóc muốn buộc tội ai đó gây hấn với người của mình, tìm Ngự Sử không phải nhanh hơn à?” Nói xong Mộ Dung Phi Dật quay đầu bỏ đi một nước.
“Ngự sử? Ngự sử là Tứ ca Đinh Hiên mà?”
Lúc Mộ Dung Nghi đem bản yêu sách vạn dân đưa cho Đinh Hiên cũng là lần đầu tiên Đinh Hiên lộ ra vẻ mặt bối rối.
“Cửu đệ, đệ có biết phe phái của Tần thừa tướng trong triều là không hề ít không? Lại bộ, Hình bộ đều là học trò của hắn, ngay cả phụ hoàng của chúng ta cũng là do một tay hắn nâng lên. Không bằng không chứng, căn bản là có dội cũng chẳng trôi đâu!”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Tử Mặc thật sự là không có tham ô ba trăm vạn lượng bạc đó, nhưng mà y chạy không thoát được! Sợ rằng đến lúc đó Tần thừa tướng sẽ có cớ để chém bay đầu y mất!” Mộ Dung Nghi lòng như lửa đốt, “Không chỉ là bạn của đệ, cái chính, y là một vị quan thanh liêm!”
“Cửu đệ! Đệ nên biết rằng, nếu ta buộc tội thừa tướng không thành, không chỉ một mình ta gặp họa, Tần thừa tướng cũng không đời nào bỏ qua cho đệ đâu!” Đinh Hiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-chieu-hue-phuong-dien/3195890/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.