Ra khỏi biên giới, là sa mạc mênh mông vô bờ, gió lớn thổi qua liền như sóng biển nhấp nhô bất định.
Mộ Dung Nghi liếm đôi môi khô khốc, đem bình nước đưa vào xe ngựa cho Như Thần công chúa.
“Ta không khát, đệ cực khổ như vậy, đệ uống đi!” Như Thần vạn phần yêu thương nhìn Mộ Dung Nghi bị gió cát sa mạc hành hạ đến phờ phạc thấy rõ.
Nhiệt độ ban ngày ở sa mạc giống như thui người trên lửa, đến đêm lại lạnh như dưới hầm băng.
Buổi tối, bọn lính đi theo đoàn hòa thân ngồi quây quần trước đống lửa, Mộ Dung Nghi xoa xoa tay, thẫn thờ nhìn ánh lửa. Lúc này, một túi nước bỗng lắc lư trước mặt nó.
“Uống chút rượu sữa ngựa đi, không thì ban đêm sẽ lạnh hơn.”
Mộ Dung Nghi ngẩng đầu, ngất ngây một hồi, Lục ca của nó sau quá trình ăn bờ ngủ bụi như bao người nhưng mặt lại không lộ chút mỏi mệt, vẫn là nụ cười gió thoảng mây bay như bao lần.
“Sao huynh tỉnh quá vậy? Ở đây hầu như mọi người mệt đến ngồi còn ngủ được đó.” Mộ Dung Nghi ngước mắt lên.
“Vì họ ôm khư cái tâm tình bị bắt đi làm khổ sai nên tinh thần tuột dốc càng nhanh, mà ta, chỉ là đến đây để thưởng thức sa mạc cô yên, mênh mang hoang hoải, không có thâm cung lục viện tranh nhau đấu đá, vì sao không vui vẻ hưởng thụ?” Ánh mắt Phi Dật tìm về nơi xa, chẳng ai nắm bắt được.
Mộ Dung Nghi cảm giác được một cánh tay choàng qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-chieu-hue-phuong-dien/3195879/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.