Chữ viết của Tiểu Vũ có hơi ẩu một chút, nhưng nội dung thư lại rất là phong phú, nào là tòng quân cực khổ, bị chúng binh sĩ xem thường vì một hoàng tử có thể chịu cực khổ được tới đâu, đến khi cùng họ kề vai sát cánh, đào giếng, đào mương dẫn nước từ trên núi xuống thì mới được mọi người công nhận, lúc đọc thư ngay cả Mộ Dung Nghi cũng không khỏi bật cười ngây ngô theo màn tự sự đầy khổ sở của Tiểu Vũ.
Đọc xong thư của Tiểu Vũ, Mộ Dung Nghi ngay lập tức trở về phòng viết thư hồi âm cho Tứ ca Đinh Hiên, Đinh Hiên nhìn thư một chút nói: “Không còn gì khác sao, đệ phải biết rằng cuộc sống trong quân ngũ rất vất vả.”
Mộ Dung Nghi cười cười nói: “Tiểu Vũ hiện tại là đang muốn gầy dựng sự tín nhiệm trong quân ngũ, nếu đệ gửi cho nó cái gì quí giá, cho dù chỉ là một cái chăn, đều có thể khiến cho nó bị người khác hiểu lầm. Nếu như nó đã tòng quân rồi, thì tất cả những ăn mặc sinh hoạt của nó phải đồng đều với tất cả mọi binh lính khác, vì thế nên ngoại trừ bức thư này, đệ cái gì cũng không gửi.”
Đinh Hiên nhìn nó, bỗng nhiên nở nụ cười, vỗ vỗ vai nó: “Cửu đệ, lớn thật rồi nha.”
“Huynh đừng nói bậy.” Mộ Dung Nghi ngượng nghịu gãi đầu, thật ra nó cũng không phải không gửi cái gì, kẹp trong lá thư này chính là tóc của nó, nó tin rằng Tiểu Vũ có thể hiểu được là mình một lòng muốn được ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-chieu-hue-phuong-dien/3195866/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.