Ngày hôm sau, Mộ Dung Đinh Hiên nằm trên ghế dựa vừa pha trà vừa thưởng thức dáng vẻ lười nhác của một ai đó đang thản nhiên vân vê sợi tóc rũ xuống vai.
“Cũng lâu rồi ta với Tứ Ca chưa cùng nhau thưởng trà như hôm nay.”.
“Cũng đúng thôi, Lục đệ suốt ngày bận đi đấu đá, tranh giành quyền lực làm sao có thời gian nhàn rỗi cho những việc như thế này.”. Khóe môi Mộ Dung Đinh Hiên cong lên, tráng vào trong chén thêm một lượt nước trà.
“Ha ha…..” Người được gọi là Lục Đệ – Mộ Dung Phi Dật ngán ngẩm nở nụ cười: “Tứ Ca à, những chuyện thế này huynh không nên phát ngôn bừa bãi, huống hồ chi chuyện tranh chấp này nọ ta cũng không có hứng thú.”.
“Vậy để ta nói lại, ý của đệ chính là sai người đứng đằng sau Ngũ đệ để đối phó với Thái Tử”.
“Ây da~~~ Bị Tứ Ca biết được rồi thì cũng đâu còn vui nữa.”. Mộ Dung Phi Dật nghiêng đầu quay đi, trong khóe mắt đọng lại sự cân nhắc, tự hỏi rốt cục đằng sau vẻ mặt điềm nhiên của Mộ Dung Đinh Hiên ẩn chứa điều gì:“Không có Tứ Ca tham gia, trò chơi này trở nên vô cùng nhạt nhẽo. Cho dù là bất cứ chuyện gì đi chăng nữa, chẳng phải có một đối thủ xứng tầm thì mới thực sự thú vị sao?”
Mộ Dung Đinh Hiên bất đắc dĩ mà lắc đầu: “Ta đang tự hỏi đến lúc nào mới xuất hiện cái người có khả năng làm cho đệ hiểu ra ‘trò chơi’ mà đệ đang nói không thú vị chút nào, chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-chieu-hue-phuong-dien/3195829/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.