Thời gian trôi qua nhanh như cái chớp mắt, khi tàu cập bến cũng là 20g, cơn gió lạnh ngoài biển thổi qua khiến cho Anh Quế nổi hết da gà. Cô mặc chiếc áo phông trắng cùng với chiếc quần suông màu nâu nhạt, Cao Khánh nhìn thấy cô đang lạnh nên đã cởi chiếc áo khoác blazer của mình ra khoác lên vai cô.
(35"
Anh Quế được Cao Khánh quan tâm như vậy thì trong lòng rất thích thú, chiếc áo khoác vẫn còn hơi ấm của anh nên cô trùm lại để cho bớt lạnh. Cả hai cầm balo cùng đi ra xe để đến khách sạn gần đó, khi bước lên xe Anh Quế vấp chân nên mất đà suýt ngã xuống. Cao Khánh đứng bên cạnh thấy vậy liền nhanh tay đỡ lấy cô, tay anh đặt ngay eo cô. Anh Quế lúng túng vội giữ bình tĩnh chạy lên xe ngồi, anh nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng kia của cô thì không khói bật cười.
Chiếc xe chạy một lúc cũng đã dừng trước một khách sạn nhỏ, cả hai cầm theo balo đi thẳng vào bên trong để đặt phòng. Bà chủ là Vũ Mị Dưa nhìn thấy hai người thì hiểu nhầm thành cặp đôi, Cao Khánh đi đến hỏi. 14
- Cho tôi hỏi, ở đây còn phòng trống không? (3
Mị Dưa cười tươi đáp.
- Hihi còn một phòng duy nhất! (12)
Nghe vậy, Anh Quế bối rối quay sang nhìn Cao Khánh. Anh cũng không muốn xảy ra hiểu lầm nên cố hỏi. (
Vậy... không còn phòng trống nào nữa ư? IHem còn! (9)Mị Dưa lắc đầu cười tươi nói, tay cầm một chiếc thẻ phòng giơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiamo/3630431/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.