Chương trước
Chương sau
“Để em mở cho,” Billy la to và nhảy ra khỏi giường. Nãy giờ cậu nằm duỗi dài, xem Colt cạo mấy sợi lông mũi mọc lộn xộn, bứt rứt như muốn nhổ chúng đi, như anh vẫn thường làm.
Nhưng Billy đã nghe được tiếng kéo cò đặc biệt từ phía khẩu súng lục của Colt trước khi chạm tay vào nắm cửa, và biết mình một lần nữa lại phạm sai lầm. Người ta không đơn giản chỉ mở cửa phòng ở cái thị trấn mà rắc rối có thể lường trước được này, mà chẳng rõ ai đang gõ cửa; hoặc ít nhất cũng phải hành động như Colt, sẵn sàng cho bất cứ khả năng nào có thể xảy ra. Và Billy Clanton vẫn chưa rời khỏi thị trấn. Mặc dù có vẻ như thằng nhóc không lần theo dấu vết của Billy đến quán trọ này, nhưng chuyện đó chẳng phải là không thể xảy ra.
Billy nghĩ Colt sẽ lại mắng chửi cậu như tối qua khi cậu quên khóa cửa phòng, nhưng rõ ràng là anh đang trong tâm trạng khá hơn vào sáng nay. “Mở cửa đi,” anh nói một cách ngắn gọn, khi thấy Billy còn lừng khừng đứng ở chỗ cửa. “Nhớ là tránh làn đạn đấy.”
Billy nuốt nước miếng lúc nghe được lời khuyên đó. Cậu mở khóa và kéo cửa rộng ra, giấu mình đằng sau cánh cửa. Khi ở một mình, cậu không hề lo lắng về những chuyện như thế này, cũng chẳng đề phòng gì khắp nơi. Hành động như thế này đúng là một bài học.
Jessie đã dạy cậu, nhưng chỉ một lần là cậu đã quên bẵng đi trong chuyến du lịch về phía tây này. Thật đáng ngạc nhiên là cậu còn sống sót cho tới tận lúc này.
Nhưng lần này sự đề phòng hình như là không cần thiết. Có hai gã ở ngoài cửa, chẳng ai là nhóc Clanton cả, và cả hai đều đứng bất động khi nhìn thấy rõ mồn một cảnh Colt đang chĩa thẳng súng vào họ từ bên kia phòng không mặc gì ngoài quần dài và đôi bốt da cao đến đầu gối. Billy thắc mắc không hiểu sao Colt lại ngay lập tức trượt khẩu súng trở lại bao, cho đến khi cậu nhận ra cái áo vét đỏ. Tuy vậy, hai người đàn ông vẫn không lên tiếng, cho dù họ không còn nhìn vào nòng súng colt 45 nữa. Nhưng cũng phải thôi, có lẽ khẩu súng đã khiến họ hoảng hốt, nhưng thoáng thấy lưng Colt khi anh quay đi cất súng đã làm họ đứng chết trân không nói được một lời.
Nhưng không thể để cho Colt biết chuyện này được. Nếu có bất cứ cái gì có thể khiến anh giận điên cuồng, thì đó là chuyện những vết sẹo của anh bị nhìn dưới con mắt kinh sợ. Jessie đã nói điều này liên quan tới niềm kiêu hãnh bởi vì anh không muốn bất cứ ai biết những gì mà anh đã phải chịu đựng. Dù có sao đi nữa, Billy cũng biết anh sẽ co mình lại như thế nào nếu anh nhận thấy bất kì sự thương hại nào dành cho mình. Anh thà bị ghét còn hơn là được tội nghiệp.
Billy bước ra khỏi cánh cửa, buộc hai người đàn ông phải nhìn mình thay vì nhìn Colt. Chỉnh lại thái độ, cậu vui vẻ hỏi, “Các ông cần gì, thưa các quý ông?”
Người đàn ông cao hơn trong số họ có cùng chiều cao với Billy nhưng lại trông nhiều tuổi hơn Colt, với mái tóc nâu hạt dẻ được cắt ngắn và đôi mắt cùng màu. Ông ta vẫn lúng túng bởi quanh cảnh vừa nhìn thấy khi đáp lời, “Tôi đoán, cậu không phải là Colt Thunder, đúng không?”
Câu được hỏi thật quá nhiều hy vọng, khiến Billy không thể nhịn được cười. “Tôi e là không phải.”
Hai người mặc áo vét đỏ liếc nhìn nhau, rõ ràng là không thoải mái, nhưng sau đó người đàn ông cao hơn nói, “Tôi cũng không nghĩ như vậy, nhưng--ừm, thôi đừng bận tâm.” Ông ta nghiêng người để nhìn Colt rồi thẳng người lại và nói rành mạch hơn, “Chúng tôi có một lời nhắn cho bạn của cậu, nếu anh ta là ông Thunder.”
Billy cười tươi hơn. Cậu không thể nhịn được lặp lại kiểu gọi mà cậu biết Colt rất ghét. “Ông Thunder, họ đến tìm ông.”
“Tôi có nghe, nhưng tôi không quan tâm.”
Billy quay phắt người lại, không còn thấy buồn cười nữa, và thấy Colt xỏ tay vào áo. Colt có lẽ không thích thú gì, nhưng Billy lại tò mò chết đi được, khi mà cậu biết rõ rằng lời nhắn là do ai gửi đến.
“Thôi nào, anh Colt, chỉ là một lời nhắn thôi mà. Nghe một chút thì có hại gì đâu”
Colt tiến đến phía trước, vẻ mặt kín bưng, nhưng Billy vẫn nhận ra một chút dấu hiệu mất kiên nhẫn khi anh nhìn họ. Colt không buồn cài khuy áo lại, chỉ nhét đại vào quần. Cả bộ quần áo màu đen có thể khiến hai người Anh kia thận trọng bước lùi lại khi Colt bước đến choáng hết lối đi, nhưng có lẽ chiều cao và dáng người đáng sợ của anh mới khiến họ cảm thấy bị đe dọa.
“Nghe thử xem nào,” anh đề nghị cộc lóc.
Anh chàng cao hơn hắng giọng, hình như anh ta là người phát ngôn thay cho cả hai. “Quý bà, quả phụ Công tước của dòng họ Eaton, thỉnh cầu vinh dự được có sự-”
“Có cái gì?” Colt ngắt lời đúng ngay lúc Billy chửi thề, “Lạy Chúa, một nữ Công tước người Anh!”
Colt đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn Billy. “Nữ công tước thì sao nào?”
“Ý anh là anh không … không, tất nhiên là anh sẽ không … sao anh lại có thể--?”
“Thử nói toạc ra xem, nhóc, trước khi mày bị mắc nghẹn.”
Billy xúc động, nhưng cậu quá phấn kích để dịu lại. "Nữ Công tước là một tước hiệu quý tộc của người Anh, là vợ của ngài Công tước. Quý tộc nước Anh có nhiều địa vị quyền lực khác nhau – như Nam tước, Bá tước và đại loại như vậy. Có thể so sánh với những thủ lĩnh phụ và những vị lãnh tụ kháng chiến. Nhưng anh không thể có quyền lực hơn một ngài Công tước hay nữ Công tước được, trừ phi anh là một thành viên của hoàng gia.”
Colt cau trán nhìn hai gã đưa tin. “Mấy thứ nó nói có đúng không?”
“Gần đúng,” người phát ngôn trả lời, quyết định rằng không cần đề cập đến quy mô của điền sản và mức độ ảnh hưởng khi tất cả những gì anh ta muốn là thoát khỏi đây. “Nhưng như tôi vừa nói, ông Thunder, Quý bà thỉnh cầu vinh dự có được sự hiện diện của ông vào trưa nay tại Mais—Maisy—”
“Maison Doree,” người đồng hành thầm thì bổ sung thêm.
“Đúng rồi, là nhà hàng Maison Doree.”
Người đưa tin cười khi nói xong. Colt nhìn Billy, cậu đang ngoác miệng cười lần nữa. “Cô ấy muốn gặp anh vào giờ ăn trưa,” cậu giải thích.
“Không,” Colt đáp gọn lỏn và bắt đầu quay người đi.
“Khoan đã, ông Thunder! Trong trường hợp ông từ chối lời mời đầu tiên, thì tôi đã được chỉ thị đưa ra một lời mời khác. Quý bà sẽ rất vui lòng được đón tiếp ông tại phòng của bà ấy ở khách sạn Grand, tất nhiên, vào lúc thuận tiện cho ông.”
“Không.”
“Không ư?”
“Tôi không gặp ả đàn bà đó ở bất cứ nơi đâu, vào bất cứ lúc nào. Câu đó có đủ rõ ràng cho các ông chưa?”
Cả hai người đàn ông đều tỏ vẻ sửng sốt, nhưng không phải bởi lời cự tuyệt. Anh phát hiện ra điều này khi người phát ngôn nói, “Có nhiều cách xưng hô đúng đắn cho một Nữ công tước, thưa ông. Ông có thể gọi là Quý Công tước, hay thưa Bà, hay thậm chí là Quý bà Fleming cũng được, nhưng không thể gọi là ‘ả đàn bà’ được. Tôi chưa nói xong, thưa ông.”
“Tôi không tin nổi những gì mình đang nghe,” Colt lầm bầm và lần này quay lưng đi thật. “Tống khứ họ đi đi, Billy.”
Billy không biết cậu thất vọng với ai nhiều hơn, Colt bởi sự thờ ơ của anh đối với một nữ Công tước chính cống—một nữ Công tước chính cống tuyệt đẹp—hay người của cô ta bởi tính màu mè. “Làm thế là không khôn ngoan, ông …”
“Ngài Dudley Leland, thưa ông.” Người áo đỏ bổ sung một cách trịnh trọng. “Con trai thứ hai của bá tước—“
“Lạy Chúa, ông anh, ông đã quên mất một điều, đúng không? Các ông bây giờ đang ở nước Mỹ, và nếu ông nhớ, thì chúng tôi đã đấu tranh với tổ tiên của các ông khoảng một trăm năm trước để thoát khỏi nạn phân biệt giai cấp. Mấy tước hiệu của ông có thể gây được ấn tượng đối với tầng lớp thượng lưu ở tận miền Đông kìa, nhưng chúng không có nghĩa lý gì cả với một chiến binh Cheyenne.”
“Àh, cậu nói đúng, thưa cậu. Cho phép chúng tôi xin lỗi. Nhưng tôi vẫn có thêm một lời nhắn nữa cho bạn của cậu.” Billy liếc nhìn lại thì thấy Colt đang đứng cạnh cửa sổ, nhìn xuống mảnh đất trống kế bên Nhà trọ Fly. Không có gì bên dưới ngoại trừ văn phòng kiểm định đá quý, chẳng có gì thú vị để quan sát cả, vì thế cậu biết Colt đã nghe những gì Ngài Dudley nói. Anh chỉ đang làm ngơ thôi.
“Có lẽ tốt hơn là ông để lời nhắn lại, tôi sẽ chuyển lời giùm cho,” Billy đề nghị.
Ngài Dudley có thể thấy rõ rằng Colt đã hoàn toàn tự tách mình khỏi cuộc nói chuyện, thế nên ông gật đầu. Ông cũng nhận thấy rằng Colt có thể nghe ông khá rõ, nhưng ông vẫn để lại lời nhắn cho Billy.
“Quý bà đã đoán trước được cả hai lời mời đều có thể bị từ chối. Trong trường hợp này, chỉ thị cuối cùng của tôi là truyền lại cho ông Thunder biết rằng Quý bà đã hỏi, như ông ấy đã đề nghị, và đã nhận được một bản tường trình đầy đủ về những thành kiến có liên quan đến huyết thống của ông ấy. Bà ấy hy vọng ông ấy hiểu rằng những thành kiến đó không phải là của bà ấy và chẳng có ý nghĩa gì cả với bà. Bà ấy hy vọng ông Thunder sẽ lưu tâm và xem xét lại một trong những lời mời của bà.”
Colt không quay người lại sau khi người đưa tin nói một tràng là bằng chứng việc anh sẽ không xem xét lại bất cứ chuyện gì. Tuy nhiên, Billy để ý thấy anh giờ đây đang nắm chặt chấn song cửa sổ, đến nỗi toàn thân anh căng lên.
“Tôi nghĩ các ông đã có được câu trả lời của tôi, thưa các quý ông,” cậu thấp giọng. “Các ông có thể nhắn lại với nữ Công tước—“
“Đừng có thay lời tao, nhóc,” Colt gầm gừ phía sau Billy. “Không có câu trả lời. Bây giờ thì đóng cánh cửa chết tiệt lại đi!”
Billy nhún vai với hai người đưa tin, như thể muốn nói là tại cách cư xử thiếu lịch sự của Colt, chứ không phải tại cậu. Nhưng cậu vẫn đóng sầm cửa lại trước mặt họ. Rồi cậu thầm đếm số một cách bình tĩnh, cố gắng đếm cho đến năm mươi nhưng chưa đến mười cậu đã bốc hỏa, “Đó là cách cư xử thô lỗ nhất, thấp hèn nhất, quá đáng nhất mà từ trước tới giờ em được chứng kiến. Và em cá là anh cố ý làm như vậy. Nhưng tại sao lại thế, Chúa ơi? Anh biết là họ sẽ báo cáo lại với cô ấy, và …và vì thế nên …, phải vậy không?”
“Mày nói nhiều quá đi,” Colt cằn nhằn khi anh quay người với lấy dây đai đeo súng.
Billy lắc đầu. “Anh biết đấy, hôm qua em không hiểu chuyện gì cả, và bây giờ em chắc chắn cũng chẳng hiểu cái chuyện chết tiệt gì đang xảy ra luôn. Cô ta thật đẹp—”
“Và là người da trắng,” Colt cắt ngang. Anh thắt dây đai xong rồi đi đến lấy mấy cái túi ở dưới chân giường.
Billy lặng người đi, bỗng nhiên hiểu rõ toàn bộ thái độ của Colt. Và cậu ghét điều này. Cậu chưa bao giờ có thể đương đầu tốt với những cảm giác cay đắng sinh ra trong khoảng thời gian đau đớn mà anh đã suýt bỏ mạng. Billy yêu anh trai của mình, và cho rằng chẳng có người đàn ông nào tốt hơn, dũng cảm hơn, và tận tụy hơn anh. Nên cậu cảm thấy như đau đớn như bị ai đâm khi thấy Colt tự ti, mặc cảm khi những kẻ da trắng ngu dốt có thành kiến kia đặt anh ngang hàng với những hạng người cặn bã của xã hội.
“Em có nghe sót điều gì không? Em có thể thề là em đã nghe được quý bà kia chẳng hề quan tâm chút nào về dòng máu đang chảy trong huyết quản của anh cả.”
“Cô ta đang chịu cảm giác mang ơn, Billy à,” Colt trả lời với giọng bình thản. “Tất cả chỉ thế thôi.”
“Phải vậy không? Đó là lý do tại sao anh đã cư xử quá dữ dằn thô lỗ với mấy người hầu của cô ta hả? Anh chỉ không muốn lòng biết ơn của cô ta thôi sao? Và đó cũng là lý do tại sao cô ta quá háo hức để gặp lại anh, chỉ để bày tỏ lòng biết ơn thôi sao? Thành thật một chút đi, anh Colt –“
“Tao đang nghiêm túc đây. Tao đang để mày giữ lại mấy cái răng của mày đấy. Giờ thì vác thân mày xuống O.K Livery và lấy ngựa đi. Tao sẽ gặp mày ở ngoài đường trong vòng mười lăm phút. Nếu chúng ta đi nhanh, thì chúng ta có thể đến được Benson lúc quá trưa.”
Ừh, rồi vắt kiệt sức ngựa luôn đi, Billy thầm làu bàu. Bởi vì bây giờ đã gần trưa rồi, và Benson ở cách đây đúng hai mươi dặm về hướng bắc, và có thể họ sẽ khiến ngựa chết gục mất. Không, anh ấy không công bằng. Colt sẽ không bao giờ trút tâm trạng tồi tệ lên ngựa của mình. Nhưng chết tiệt thật, anh kiên quyết rời xa Tombstone thật nhanh. Trước khi nữ Công tước nghĩ ra cách nào khác để gặp được anh?
Colt đã rời khỏi phòng để thanh toán tiền, vì thế Billy thu xếp đồ đạc và đi ra phía sau lấy ngưa như cậu được bảo. Chuồng ngựa không quá xa. Camillus S. Fly có một phòng trưng bày hình ảnh nằm sau nhà nghỉ của ông ấy, còn O.K. Livery và Corral ở sau nữa, ngay chính giữa quảng trường. Người ta có thể đến đó từ bất cứ khu đất trống nào dọc theo con đường số Ba và số Bốn, hay đường Fremont và Allen.
Billy trở lại đường Fremont sớm hơn giờ hẹn, nhưng lại không có ngựa, như Colt đã để ý khi anh bước ra khỏi Nhà trọ Fly. “Này, anh đừng có nhìn em như thế,” Billy nhanh nhẩu bào chữa. “Ngựa của em bị sút móng sắt ngay lúc em dẫn nó ra. Chỉ sẽ mất hai tiếng –“
“Hai tiếng?”
“Quán thợ rèn đông mà,” Billy giải thích. “Cái đó là ước lượng của ông ta, chứ không phải em. Vậy anh thấy sao nếu chúng ta dùng bữa sớm thay vào đó, và em thách anh đấu với em vài ván bi da ở tiệm Bob Hatch bên kia đường Allen đấy.”
“Mày đang tự chuốc lấy rắc rối đấy, đúng không, nhóc?” Colt đáp trả, nhưng vẻ mặt của anh không u ám quá như lúc sáng sớm.
“Em không nghĩ chúng ta sẽ gặp phải thằng nhóc Claton, nếu anh ám chỉ điều đó.” Billy nhe răng cười. “Thật ra, em vừa mới nghe được anh trai Dee của nó bị anh em nhà Earp hăm dọa sáng nay, sau đó bị lôi ra tòa và nộp phạt. Chắc có lẽ là Wyatt rồi. Người ta nói hắn có cái thú chĩa nòng súng của mình vào những đứa cứng đầu. Billy chắc là đang đưa anh mình trở về trại chăn nuôi gia súc của họ. Thế anh muốn ăn ở đâu? Nhà hàng Maison Doree hả?”
Câu trả lời của Colt là một cú đá nhẹ vào mông Billy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.