Ngay hôm đầu tiên của tang sự, nhà của bà lại náo nhiệt hơn bao giờ hết, tuy cả xóm cùng nhau ở lại đó nhưng nỗi cô đơn trong Dịch Dao cứ mãi tăng dần, tăng dần.
- Dịch Dao, bố cháu không biết bà cháu mất chứ?
Đưa mắt nhìn họ, cô không đáp.
- Bố cháu rời nhà khi ở tuổi của cháu đấy. Thật là, bây giờ chắc nó cũng gần 50 rồi, vậy mà chưa về thăm mẹ nó bao giờ, giờ đây có về thì cũng không kịp rồi.
Ngay cảnh đám tang bà, con trai bà dần trở thành chủ đề nói chuyện phiếm của hàng xóm, họ tuy không có ý xấu, họ chẳng qua không hiểu nội tình và thậm chí một ngóc ngách nhỏ trong lòng của Dịch Dao họ cũng không hiểu.
- Cháu định thế nào đây? về thành phố hay ở lại. Tiểu Dao à, hay cháu cứ về chỗ bố cháu vậy, bà cháu cũng đã không còn, không ai chăm sóc cháu nữa, về đó vẫn tốt hơn không phải sao? Nghe nói bố cháu là ông lớn mà.
Đưa mắt nhìn tấm ảnh thờ của bà đặt trước quan tài, họ tiếc thương: 'Không ngờ rằng chị ấy lại khổ thế, tự mình nuôi con khôn lớn, ngay khi thành danh rồi thì quên mất cả mẹ, có con trai làm lớn để được gì chứ, phải chết trong cảnh này, thật là'.
Dịch Dao mãi không đáp, cô nhẫn nhịn bấy nhiêu thì Lý Tự Bách và Thẩm Phù càng bóc hỏa đến đấy. Lý Tự Bách liền lên tiếng.
- Dịch Dao, Nhai Nhai có nấu cho cậu ít đồ ăn, xuống bếp thôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tia-sang-trong-toi/3037601/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.