Đã tối muộn, Tống Tử Kỳ vừa về đến nhà đã nấu một mâm cơm vô cùng thịnh soạn, kể từ lúc nấu xong đến giờ, anh đã đợi cô hơn bốn tiếng đồng hồ.
Rời bệnh viện lúc 8 giờ rưỡi tối, Dịch Dao liền ghé lại quán rượu của Tự Bách ngồi đến tận 10 giờ đêm.
Ngay khi về đến nhà, cô khẽ mở khóa cửa rồi nhẹ nhàng đặt giày lên kệ, không cần bật sáng đèn, cô tự mò về phòng. Ngay khi chưa đi được nửa đoạn, ánh đèn phòng khách bỗng dưng bật sáng, Tống Tử Kỳ đứng lặng người, đưa mắt nhìn cô.
- 'Em không biết nghe máy à?', chất giọng đặc, anh như đang dò xét học viên.
Vội lục lấy điện thoại từ túi xách, cô mới phát hiện nó tắt nguồn vì hết pin. Dỗi mắt nhìn mớ đồ ăn được anh hâm đi hâm lại, cô bỗng mềm lòng, thật ra cô luôn mềm lòng, cô không giận anh, cô chỉ giận chính mình.
Ngay khi cô quay lưng về phòng, Tống Tử Kỳ lại lên tiếng: 'Em cần rượu hơn cần cơm, nhiều khi tôi tự hỏi em có cần tôi không?'
- Tôi rất mệt, anh làm ơn đừng kiếm chuyện nữa.
- .....
Không nhận được phản hồi từ anh, cô tự dưng cũng lặng thin trong giây lát.
- Mộng Lý Dịch Dao, em đứng lại!
- 'Đội trưởng Tống à', bỗng bật hơi thành tiếng, cô tiếp tục, 'Đây là ở nhà, tôi cũng không phải lính của anh, đừng cố lên giọng với tôi'.
Tức giận, anh đưa tay chỉ vào từng mớ đồ đạc trong nhà: 'Thà rằng chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tia-sang-trong-toi/3037583/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.