Móng tay cô cũng dài thật đó.
Dao liền trở lại ghế ngồi, cô không muốn dây dưa với Dương Nhất Kiệt. Nhìn lại đồng hồ đeo tay, cô giật mình vì ánh bình minh đến quá muộn, cô sắp đợi không nổi rồi. Dao không như bao người khác, cô chưa từng đến nơi Tử Kỳ làm việc để tìm anh. Những bữa cơm nhà cùng anh cũng rất hiếm. Đi du lịch lại càng không. Giờ đây nghĩ lại, cô thấy hối tiếc vô cùng, càng nghĩ cô càng thấy sợ, cô thật sự không thể mất anh nữa, ông trời đã quá tay khi cướp mất bà. "Làm ơn hãy để anh ấy bên cạnh tôi" - nếu có thể gặp ông trời và xin một điều, cô ắt sẽ nói thế.
- Hôm nay tôi có đi xem mắt...
Ngồi trên chiếc ghế tròn không điểm tựa, Dương Nhất Kiệt đưa mắt nhìn cô, nhận thấy cô không chú tâm những gì mình nói, anh liền đưa tay khiều nhẹ vai.
- Bác sĩ Mộng?
Bỗng giật mình, cô tròn mắt.
- Cô không sao chứ?
Dịch Dao vờ đáp rồi yên vị phần mình. Nhất Kiệt vẫn cứ muốn bắt chuyện.
- Cô làm sao quen được bạn trai hiện tại vậy?
- Không phải chuyện của anh.
Còn nhớ lần đầu tiên cô gặp Dương Nhất Kiệt đã có ấn tượng rất tốt. Năm đó anh là bác sĩ trẻ, tầm khoảng tuổi cô bây giờ, dáng vẻ thư sinh, lại còn dịu dàng, quả thật rất dễ khiến người ta phải lòng. Thời gian chạy đua với nhau, Dịch Dao ôm thù hận mà lớn lên, những năm qua không rõ Dương Nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tia-sang-trong-toi/3037563/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.