Nghĩa trang có lẽ không chỉ là nơi lạnh lẽo nhất, mà còn là nơi để người ở lại bày tỏ sự tiếc thương, và nỗi nhung nhớ lòng mình.
Đứng trước linh mộ đề tên Cố Lương, Tống Tử Kỳ mặc đồng phục cảnh sát, tay cầm bình rượu trắng. Đứng trước mặt bạn hữu, anh tự thấy hổ thẹn, hai mắt nhắm chặt.
Xen lẫn sự bất kham trong lời mà anh từng hứa với Cố Lương, chính là sự phẫn nộ, ngày anh vào học viện rồi thành cảnh sát thì danh từ ấy chưa từng bị vấy đục bao giờ, mãi cho đến ngày hôm nay.
Đặt chung rượu nhỏ trước bia mộ, Tống Tử Kỳ ngồi cạnh bên, khẽ lời tâm sự. Và dường như rằng trong mắt Tống Tử Kỳ, Cố Lương đang ở ngay trước mặt mình. Đưa mắt nhìn thẳng về phía bia mộ, anh nói chuyện như thể hai người bạn cũ đang gặp nhau.
Rót rượu vào chung nhỏ, anh đổ nó xuống đất rồi uống phần mình.
- Cậu quả thật tiên đoán như thần...
Tống Tử Kỳ phóng tầm mắt nhìn xa xa, nơi mà từng bia mộ được xếp ngay hàng thẳng lối. Trên từng tấm bia xám, họ tên chiến sĩ được khắc bằng chữ đỏ, nhưng còn có những tấm mộ không tên, bởi khi được tìm thấy thì người ấy chỉ còn một bàn tay, hay thậm chí là một con mắt.
Khẽ chạm tay vào tấm bia lạnh, Tống Tử Kỳ thủ thỉ.
- Ngày còn ở học viện, cậu từng nói nếu sở cảnh sát khiến cậu không hài lòng thì nhất định sẽ đầu quân cho Bạch Đầu Hổ.
Đang nói giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tia-sang-trong-toi/3037529/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.